Trời mưa rất to.
Mưa to làm mờ tầm nhìn, che khuất đôi mắt đen sâu như vực thẳm đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giống như một con thú dữ khát máu.
*
Chỉ một quãng đường ngắn từ xe vào nhà thôi cũng đủ làm người ướt như chuột lột.
Mưa mùa hè luôn đến rất nhanh.
"Tư Tư, mau vào đây!"
Bạn thân Khương Hân của cô chạy về phòng trước, không quên kéo Trình Tư Tư đang đứng ở cửa vào.
Đứng dưới mái hiên, Trình Tư Tư bỏ chiếc túi vải che mưa trên đầu xuống, nhìn lại thì thấy cổ áo sơ mi trắng tinh của mình đã ướt sũng, làm lộ viền ren màu hồng nhạt bên trong.
Cô thấy xấu hổ, vội cầm túi vải che trước ngực.
"Hi hi, xấu hổ cái gì chứ, con gái ai mà chẳng có."
Khương Hân bất ngờ giật chiếc túi vải trong tay cô giấu ra sau lưng, làm mặt quỷ nói: "Chỉ là của cậu to hơn tớ một chút thôi!"
Nghe vậy, mặt Trình Tư Tư đỏ bừng, giơ tay muốn giật lại.
Nhưng Khương Hân lại cười né tránh, rồi đẩy cửa đi vào, miệng còn nói: "Cậu sợ cái gì, yên tâm đi, bây giờ trong nhà không có ai, cậu..."
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô thấy cô ấy đột nhiên khựng lại, lắp bắp nói: "A, a, anh cả?"
Trình Tư Tư đuổi theo vội quá, không kịp phản ứng, vừa bước vào cửa đã đâm sầm vào cô ấy, đang thắc mắc sao cô ấy không nhúc nhích.
Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một đôi mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cô qua vai Khương Hân!
Là một người đàn ông!
Một chiếc kính gọng mảnh màu vàng kim nằm trên sống mũi cao thẳng của anh, đôi mắt dưới tròng kính vừa dịu dàng lại vừa sắc bén. Đường nét khuôn mặt tinh xảo giống như ánh mắt của anh, một nửa dịu dàng, một nửa sắc bén, vô cùng cuốn hút.
Anh rất cao, có lẽ Trình Tư Tư còn chưa đứng đến vai anh nữa!
Lúc này, trên tay anh đang cầm một cốc nước.
Mà Trình Tư Tư nhìn từ phong thái điềm đạm, lịch sự của anh thì cũng có thể đoán được đây hẳn là anh cả của Khương Hân, Khương Chước.
Theo lời Khương Hân, bố mẹ cô ấy mất sớm, anh cả của cô ấy là người gánh vác gia đình và nuôi cô ấy với anh ba trưởng thành, Khương Chước lớn hơn cô ấy năm tuổi, hơn nữa còn rất chững chạc, người ta thường nói anh cả giống như ba nên Khương Hân rất kính trọng anh cả của mình.
"Anh, anh cả, đây là bạn học cũng là bạn thân nhất của em."
Khương Hân đẩy Trình Tư Tư ra, tiếp tục giới thiệu: "Cô ấy tên là Trình Tư Tư, bằng tuổi em, chúng em học cùng chuyên ngành nên sau khi tốt nghiệp định cùng nhau tìm việc. Nhưng cô ấy ở tỉnh khác, vừa mới tốt nghiệp lại không có tiền nên nên..."
Khương Hân ấp úng mãi, sợ Khương Chước không đồng ý nhưng lại nghe Khương Chước trả lời thay cô ấy.
"Ở tạm nhà mình!"
"Đúng đúng đúng! Anh ơi, cô ấy là bạn thân nhất của em, chúng em có thể ở chung một phòng, cô ấy rất ngoan sẽ không gây ồn ào hay làm phiền đâu ạ!"
Khương Chước không trả lời ngay, mà cẩn thận quan sát Trình Tiểu Tư.
Anh nhìn từ trên xuống dưới, không bỏ sót một chỗ nào.
Cô mặc váy xếp ly màu xám trắng, chỉ che đến đùi, đôi chân cô rất đẹp, không quá gầy cũng không quá mập, trắng nõn như đậu phụ. Nhìn lên trên, chiếc áo sơ mi ướt sũng không che được hai đóa hoa hồng nhạt.
Thật hoàn hảo!
Với khuôn mặt và khí chất của cô, là mỹ nhân mà bao người mơ ước, có thể dùng từ "Vưu vật" để hình dung.
Nếu như người bình thường nhìn một người phụ nữ như vậy, chắc chắn sẽ bị mắng là lưu manh.
Nhưng Khương Chước lại khác, không hề làm người ta thấy anh là một tên biếи ŧɦái.
Mặc dù anh đánh giá cô cẩn thận, nhưng chỉ khi nhìn lướt qua thì lập tức dời mắt đi, không nói thêm lời nào, chỉ để lại vài chữ.
"Em tự quyết định đi."
Nghe vậy, Khương Hân vui mừng, vội nói cảm ơn: "Cảm ơn anh cả!"
Nhưng mặt Trình Tư Tư lại đỏ bừng không nói nên lời, mãi đến khi anh dời mắt đi, cô mới như bừng tỉnh nhận ra chuyện mình bị mưa làm ướt người, nói cách khác là cô... đã bị anh nhìn thấy!
Mặc dù không thực sự nhìn thấy gì nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ và khó xử.
Dù sao thì chỗ đó cũng quá riêng tư, mà cô lại không phải là người phóng khoáng, cô là kiểu người mà người khác nhìn nhiều hai lần sẽ đỏ mặt, vì vậy dù mặc đủ quần áo trên người, cô vẫn có cảm giác như bị nhìn thấy hết vậy.
Cô lại cẩn thận trốn ra sau lưng Khương Hân.
Mà Khương Chước cũng chú ý đến hành động nhỏ của cô, anh hai nhướng mày, trong mắt như có ánh sáng lóe lên.
"Hôm nay anh không đến công ty sao?"
"Ừ!"
Anh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà quay người đi lên lầu.