Một Đường Xuân Sắc

Chương 6: Đó là quán của tẩu tử

Nàng quay người đi đến chỗ chum nước, múc nửa gáo nước lạnh vào bát, rồi đặt lên bếp.

Bánh trứng là một món ăn gia đình rất đơn giản, được làm từ trứng, bột mì và nước trộn đều, sau đó cho vào chảo sắt chiên thành bánh thơm ngon.

Hương vị mỗi nhà làm ra đều khác nhau, nhưng muốn ngon thì chủ yếu là ở lửa và độ mỏng của bánh.

Đường Xuân lấy một cái bát lớn sạch sẽ, sau đó múc một muôi bột mì vào, rồi đập một quả trứng vào, đổ thêm một lượng nước muối vừa đủ rồi bắt đầu khuấy, động tác nhanh nhẹn, liền mạch.

Làm việc như nấu nướng, có phải người quen tay hay không, nhìn một cái là biết.

Vì vậy, sau khi nhìn thấy động tác thành thạo của Đường Xuân, Bùi tẩu tử biết rằng nàng vừa rồi không hề nói dối.

Pha xong bột bánh trứng, Đường Xuân bắt đầu nhóm lửa, đợi chảo sắt nóng dần, dùng dầu thoa xung quanh chảo, thấy lửa vừa tới, nhanh tay múc nửa muỗng bột, vừa xoay tròn vừa đổ xuống từ giữa chảo.

Khi bánh đã thành hình, Đường Xuân nhúng hai tay vào nước lạnh, sau đó dùng kỹ thuật khéo léo nhanh chóng lật mặt bánh trong chảo.

Bùi tẩu tử không ngờ bánh trứng bình thường lại được Đường Xuân làm ra hoa, trong nháy mắt, sáu chiếc bánh trứng mỏng tang đã ra lò.

Đường Xuân cho bánh trứng đang bốc khói nghi ngút vào thau, đưa cho Bùi tẩu tử: "Bùi tẩu tử nếm thử xem mùi vị thế nào?"

Bùi tẩu tử cũng không khách sáo, dùng đũa gắp một miếng bánh trứng, bánh trứng hình tròn, vàng óng như mặt trời, trông rất đẹp mắt.

Bùi tẩu tử có chút nôn nóng cho vào miệng, rõ ràng chỉ cho một quả trứng, nhưng mùi trứng lại cực kỳ nồng nàn, mấu chốt là cái độ mềm mịn, dai dai này, càng nhai càng thơm ngọt.

Bùi tẩu tử không khỏi mở to mắt, bánh trứng này sao có thể làm ngon đến vậy!

Đợi đến khi hoàn hồn, miếng bánh trứng kia đã bị Bùi tẩu tử ăn sạch sẽ, Bùi tẩu tử có chút ngại ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"A Xuân, tay nghề của muội thật tuyệt!"

Đường Xuân mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Bùi tẩu tử thích là tốt rồi."

Nếu có điều kiện, bánh trứng này còn có thể thêm chân giò hun khói thái hạt lựu, hương vị sẽ càng tuyệt vời hơn, lúc đó nàng muốn lấy lòng biểu ca, thường xuyên học làm một số món ăn, lâu dần tay nghề cũng càng thêm tinh tế.

Sáu chiếc bánh trứng bị ăn sạch sẽ, Bùi tẩu tử vẫn còn thòm thèm, tẩu ấy liếʍ liếʍ khóe miệng, vừa giật lấy bát bẩn trong tay Đường Xuân vừa hỏi.

"A Xuân, tối nay chúng ta ăn cá được không?"

Bùi tẩu tử thích ăn cá nhưng lại không làm ngon, mỗi lần chiên cá, da cá đều dính vào chảo không nói, cá nấu ra còn tanh nữa. Bùi tẩu tử nghĩ Đường Xuân làm món bánh trứng đơn giản mà cũng ngon như vậy, thì cá nấu ra chắc chắn là ngon không tả nổi.

Nghĩ vậy, Bùi tẩu tử không nhịn được nuốt nước miếng.

Đường Xuân mỉm cười gật đầu: "Được."

Bùi tẩu tử sợ Đường Xuân đổi ý: "Vậy lát nữa đi chợ, muội đi mua giúp ta một con cá nhé."

Nói xong, tẩu ấy liền bưng bát bẩn đi ra giếng ở giữa sân, rửa bát nhanh nhẹn, đang định đứng dậy thì bên ngoài hàng rào vang lên giọng nói chất phác của Hà Đại.

"Bùi gia tẩu tẩu!"

Bùi tẩu tử nghiêng đầu nhìn Hà Đại đang đánh xe lừa lại gần: "Đợi ta một lát, sắp xong rồi."

Đường Xuân thò đầu ra từ trong bếp, khi nhìn thấy Hà Đại, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia cảnh giác, chỉ là khoảnh khắc Bùi tẩu tử đứng dậy, tia cảnh giác kia nhanh chóng bị giấu kín trong mắt.

Bùi tẩu tử đứng dậy chuẩn bị đem bát đũa đã rửa sạch về bếp, thấy Đường Xuân như mèo con tò mò nhìn chằm chằm Hà Đại, vội vàng mở miệng giải thích.

"Hắn tên là Hà Đại, là huynh đệ chơi thân với tiểu thúc (em chồng) nhà ta từ nhỏ, người thật thà chất phác, dựa vào xe lừa chở người kiếm chút tiền, hôm đó nếu không có hắn, ta cũng không có cách nào đưa muội về nhà được."

Đường Xuân thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Bùi tẩu tử: "Lát nữa chúng ta sẽ đi xe lừa của hắn đến trấn trên sao?"

Bùi tẩu tử đặt bát đũa xuống: "Đúng vậy, có lẽ là tiểu thúc nhà ta đã dặn dò trước khi đi, mỗi ngày hắn đều chở ta đến trấn trên, đến tối đóng cửa hàng lại chở ta về làng."

Đường Xuân dường như nghĩ đến điều gì đó: "Bây giờ sẽ xuất phát sao?"

Bùi tẩu tử gật đầu.

Đường Xuân do dự một lúc: "Bùi tẩu tử đợi muội một lát, muội muốn về phòng thu dọn một chút."

Bùi tẩu tử cũng không nghĩ nhiều: "Vậy ta đợi muội ở ngoài."

Đường Xuân vội vàng vào phòng, nàng trước tiên giả bộ chỉnh trang y phục, sau đó nhẹ nhàng nhét mảnh đá sắc nhọn dưới gối vào bên hông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đợi Đường Xuân ra khỏi phòng, Bùi tẩu tử đã ngồi trên xe lừa, đang trò chuyện với Hà Đại vài chuyện vụn vặt trong nhà, khi liếc thấy Đường Xuân, vừa cười vừa vươn tay vẫy vẫy.

"A Xuân, lại đây nào."

Hà Đại nghe tiếng nhìn lại, sau khi nhìn rõ dung mạo của Đường Xuân, cả người ngây ra, đợi đến khi hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xuống, tai đỏ bừng.

Hắn còn chưa từng gặp tiểu nương tử nào xinh đẹp như vậy đâu.

Đường Xuân vội vàng bước nhanh hơn, còn Bùi tẩu tử thì ân cần đưa tay ra, đợi Đường Xuân cẩn thận ngồi lên xe lừa, Bùi tẩu tử mới gọi.

"Xuất phát thôi."

Theo động tác vung dây cương của Hà Đại, xe lừa lắc lư đi về phía cổng thành Yển trấn.

Ánh mặt trời đã xuyên qua tầng mây phía đông, rải xuống những tia nắng vàng rực rỡ trên mặt đất, và khi không ai chú ý, cỏ dại xanh non đã chui ra từ lớp đất bùn đóng băng, vươn hai bàn tay mỏng manh mà kiên cường, đón chào hơi ấm khó có được.

Trên những cánh đồng hai bên đường nhỏ, dân làng đang cúi đầu vun xới đất trồng cây ớt.

Tiểu Hỉ gầy yếu đến mức dường như sắp bị gió thổi bay nổi bật nhất trong đám đông, Hà Đại không nhịn được nhìn thêm vài lần, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục vung dây cương.

Cánh đồng rộng lớn và những người dân đang lao động phía sau dần thu nhỏ lại, khi rẽ qua một ngã ba, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

Đường Xuân giả vờ thưởng thức cảnh sắc đồng ruộng xung quanh, thực chất là lặng lẽ quan sát bốn phía, càng đến gần Yển trấn, người đi đường càng đông, có người cõng sọt tre, có người xách giỏ tre đựng đầy trứng, trên mặt họ đều mang theo nụ cười, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói chuyện phiếm, hoặc bàn tán chuyện nhà ai.

Xe lừa dừng lại ở cổng thành Yển trấn, đợi hai người xuống xe, Bùi tẩu tử tay trái xách giỏ, tay phải chỉ vào quán nước trà đơn sơ dưới gốc cây liễu trăm năm ở cổng thành.

"Nhìn kìa! Đó là quán của tẩu tử đấy."