Nếu giờ mà Thời Tuế quay lại, chắc chắn tim cô sẽ đập nhanh hơn nữa.
Nhưng lúc này, cô chỉ đang nghĩ về một việc khác.
... Mặc dù đã thấy Tây Âu Đa cách đây vài ngày, nhưng việc “tiếp xúc” thế này vẫn là một trải nghiệm không thể so sánh được.
Tay của Thời Tuế đặt lên eo Tây Âu Đa.
Không biết do cậu ta có tập luyện hay ma cà rồng vốn có thể chất vượt trội, eo của Tây Âu Đa trông có vẻ mảnh khảnh nhưng lại rất săn chắc khi chạm vào.
Cặp song sinh vẫn tiếp tục trò chuyện:
“Nói mới nhớ...”
“Vừa rồi có một thợ săn đi ngang qua, gϊếŧ một tên bên nhà Hoa Tầm Xuân rồi.”
“Sao ngươi lại tình cờ xuất hiện ở đây thế?”
“Nhà Quyền Trượng chắc không muốn dây vào chuyện này chứ?”
“Giao cô ta cho bọn ta, bọn ta giữ bí mật cho ngươi, thế nào?”
Đổi thức ăn lấy sự im lặng, nghe ra thì là một món hời. Hơn nữa, hai nhà này cũng không có thù oán gì lớn với nhau, hợp tác còn hơn là đối đầu.
Lần này, Tây Âu Đa thật sự đã hết kiên nhẫn.
Cơn bực dọc khi thấy Thời Tuế bị nhòm ngó khiến cậu ta nhìn cặp song sinh với ánh mắt cực kỳ khó chịu. Những ngọn lửa bùng lên trong không trung.
“Lần cuối cùng, biến khỏi mắt tôi.”
Cặp song sinh liếc nhau một cái.
“Lửa à? Khả năng hiếm thấy thật đấy...”
“Thôi được, đám cành hoa bên nhà Hoa Tầm Xuân mà đến tìm, ngươi tự mà giải quyết nhé.”
Hai tên ma cà rồng nguy hiểm cuối cùng cũng rời đi.
Chúng đến nhẹ nhàng, và ra đi gần như không một tiếng động. Thời Tuế cảm thấy Tây Âu Đa như vừa thả lỏng được chút ít.
Cô mới đẩy nhẹ eo của Tây Âu Đa.
Nhưng cậu ta không hề nhúc nhích.
Thời Tuế chợt nhận ra rằng mình đã quên mất một chuyện quan trọng.
Dù Tây Âu Đa có tỏ ra dễ “xử lý” thế nào, thì cậu ta vẫn là một ma cà rồng với răng nanh sắc nhọn, có thể cắn đứt da thịt con người bất cứ lúc nào.
Mà chỉ mới hai ngày trước thôi, cậu ta còn muốn gϊếŧ mình.
Ý thức được điều này, nhịp tim của Thời Tuế vốn đang bình ổn lại bắt đầu tăng tốc nhanh chóng.
Cô khó khăn ngả người ra sau, định nói với Tây Âu Đa vài lời, nhưng cậu ta đã cúi đầu xuống sát cô.
Thời Tuế không nhìn thấy được biểu cảm của Tây Âu Đa, chỉ cảm nhận được tay cậu ta siết chặt hơn nhiều so với lúc đầu.
Hơi thở lạnh lẽo phả nhẹ lên vai cô.
Tây Âu Đa bắt đầu liếʍ vết thương trên vai Thời Tuế.
Cậu ta cắn rất nhẹ, nên máu chảy ra không nhiều. Những vệt máu đó được cậu ta liếʍ sạch, đầu lưỡi dừng lại ngay chỗ vết thương, liếʍ từ từ.
Lưỡi cậu ta lướt qua vết cắn, như thể muốn ép ra thêm chút máu. Ban đầu, trong tình huống khẩn cấp, Thời Tuế không cảm thấy đau, nhưng bây giờ thì nó bắt đầu ngứa râm ran, giống như khi bôi cồn sát trùng vậy.
Thời Tuế: ...
Hiện tại, Thời Tuế có cảm giác Tây Âu Đa thật sự định hút cạn máu của mình.
Cô âm thầm rút con dao găm giấu trong tay áo ra, nói: “Cậu có còn tỉnh táo không?”
Câu trả lời rất rõ ràng là: không.
Ma cà rồng không dễ thỏa mãn.
Bản năng săn mồi của cậu ta đã hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, và ngay lúc này, con mồi đang nằm gọn trong vòng tay. Không có ma cà rồng nào dễ dàng buông tha cơ hội này.
Mái tóc đen của Tây Âu Đa cọ nhẹ vào da Thời Tuế. Dưới lớp tóc cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt đỏ như máu đang rực cháy mạnh hơn bình thường, hơi thở dồn dập và nặng nề.
Cơ thể ma cà rồng vốn đã lạnh lẽo, nay lại áp sát vào người Thời Tuế. Cô còn cảm nhận rõ từng cái cúc áo lạnh ngắt chạm vào da mình.
Cậu ta áp sát theo đường cong bên cổ của Thời Tuế, động tác như đang trêu đùa, nhưng răng nanh lại nhằm thẳng vào động mạch trên cổ cô.
Cắn xuống…
Việc ăn uống ngoài trời như thế này thật sự không phù hợp với thói quen của Tây Âu Đa. Cậu ta ghét việc tiếp xúc quá thân mật với thức ăn, giống như con người ghét ăn đồ sống vậy. Nhưng Tây Âu Đa lại nhớ về cái đêm ở phòng Thời Tuế.
Máu ngọt như dòng suối ấm tràn vào dạ dày đang bốc cháy, khiến cậu ta cảm thấy đói khát hơn bao giờ hết. Chỉ cần cắn xuống, ăn cô ngay tại đây…
Tay của Tây Âu Đa vô thức từ eo Thời Tuế trượt lên, cậu ta nuốt nước bọt dồn dập, sự hưng phấn làm đôi mắt đỏ rực như muốn rỉ máu.
Với sức mạnh của một ma cà rồng, việc khống chế Thời Tuế là điều dễ dàng. Cậu ta thì thầm đầy dụ dỗ: “Hãy giao bản thân cho tôi, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc...”
Ngay giây tiếp theo, một con dao lạnh băng đã chạm vào bụng cậu ta.
Thiếu nữ trong vòng tay cậu ta ngước mắt lên: “Tôi bảo dừng lại, Tây Âu Đa.”