Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 25: Cậu muốn tôi Ꮆiết hắn không?

Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đến, điện thoại vẫn chưa bị thu.

Thời Tuế đang ngẫm lại những trải nghiệm kỳ diệu của hai đêm trước.

Camera an ninh trong nhà có chức năng nhìn đêm, ghi lại rất rõ cảnh Tây Âu Đa bị trói trên ghế, ngẩng đầu liếʍ tay cô.

Dù nói thế nghe hơi lạ, nhưng trông cậu ta thật đáng yêu.

Thời Tuế lặng lẽ giơ tay lên bóp mũi, cố gắng ném những suy nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu.

Nhưng hôm nay, phản ứng của thiếu gia hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thời Tuế.

Cậu ta không cho thuộc hạ đi tìm cô khắp nơi như trước, nhưng cũng không có ý định nói chuyện với cô.

Lúc nãy khi chạm vào, thiếu gia trông như con mèo bị dựng hết lông lên, đôi mắt tròn xoe.

Thời Tuế cạn lời.

Nếu đoán không nhầm, tối hôm đó cậu ta định gϊếŧ cô, sau đó bị người ta tập kích, suýt mất mạng, đúng là đáng đời.

Giờ thì lại tỏ vẻ như bị cô ép buộc làm điều gì xấu lắm ấy!

Vì Tây Âu Đa từ chối giao tiếp, Thời Tuế không thể khai thác thêm thông tin nào về huyết tộc từ cậu ta.

Dù sao khái niệm về huyết tộc cũng chẳng khớp chút nào với thế giới quan mười mấy năm qua của cô.

Dù cô nhanh chóng chấp nhận sự tồn tại của giống loài mới này, nhưng vẫn còn nhiều khoảng trống thông tin chưa được lấp đầy. Biết càng nhiều thì càng an toàn hơn.

Chẳng lẽ, phải dựa hết vào kinh nghiệm trong tiểu thuyết và truyện tranh sao?

Thời Tuế ngồi trên ghế trượt xuống một chút.

Hiện tại cô chỉ quen Tây Âu Đa và An Đức.

... À, còn có một bánh kem nhỏ nữa chứ.

Trong lớp học im ắng, Tây Âu Đa chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ba người hầu của cậu ta liếc nhau đầy ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại liếc sang Thời Tuế, cảm thấy rõ ràng tâm trạng của thiếu gia đang không tốt, nên chẳng dám thở mạnh.

Trong khi đó, An Đức đã đứng cạnh Thời Tuế từ bao giờ, đôi mắt đỏ dài hẹp chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của cô, không rõ cảm xúc trong ánh mắt. Đúng lúc đó, đoạn video trên màn hình đang chiếu cảnh thiếu gia liếʍ ngón tay cô.

An Đức nhẹ nhàng hỏi: “Cậu muốn tôi gϊếŧ hắn không?”

Thời Tuế giật mình: “Sao đi không nghe thấy tiếng vậy? Đừng nói mấy chuyện kinh dị thế trong lớp chứ.”

Xem đi xem lại đoạn video cũng thấy hơi biếи ŧɦái rồi, Thời Tuế quyết định giao điện thoại cho thầy.

Ánh mắt cô lướt qua An Đức từ trên xuống dưới, cậu ta đứng thẳng, rất ngoan ngoãn, để cô tùy ý quan sát.

Trong lớp không tiện nói chuyện, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học, Thời Tuế đứng dậy, ra hiệu cho An Đức đi theo mình.

Tây Âu Đa lặng lẽ nhìn theo hai người họ ra khỏi lớp, các hầu cận ngập ngừng rồi cuối cùng cũng có người dũng cảm lên tiếng: “Thiếu gia, họ đi rồi.”

Một kẻ là bán huyết chủng mà Tây Âu Đa ghét cay ghét đắng, kẻ còn lại là con người quỷ quyệt, hai tên này tụ tập lại thì đúng là nên quét sạch cả hai.

Tây Âu Đa không trả lời. Một lát sau, cậu ta mới chống bàn đứng dậy: “Các ngươi đừng theo.”

...

Thời Tuế đứng tựa vào tường, dáng điệu thoải mái, tay sau lưng mân mê từng đường vân trên chuôi con dao găm.

Cô đang trao đổi với An Đức. Sau khi biết cậu ta là ma cà rồng, nhiều hành vi kỳ lạ trước đây của cậu ta đã có lời giải thích. Ví dụ như việc thấy máu là kích động, hay thường xuyên nhìn chằm chằm vào cổ của cô.

Thời Tuế hỏi: “Vậy hôm ở phòng y tế, là ai làm?”

An Đức nghiêng đầu, khuôn mặt đẹp trai thoáng vẻ mơ màng.

Có vẻ như cậu ta đã quên mất chuyện hôm đó.

Thời Tuế nhanh chóng đổi chủ đề: “Thôi, bỏ qua chuyện đó đi.”

Theo những gì cô biết từ văn học, chỉ có ánh sáng mặt trời, đồ bạc và nước thánh mới gây tổn thương cho ma cà rồng, những vết thương nặng đến đâu cũng tự phục hồi được.

Thời Tuế tò mò: “Thế các cậu không sợ tỏi à?”

An Đức ngẩng đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Sao phải sợ đồ ăn của con người?”

Nhưng Thời Tuế nhớ rõ tối hôm đó Tây Âu Đa nghe mùi tỏi mà mặt mày khó chịu ra mặt. Chẳng lẽ thiếu gia chỉ đơn thuần ghét mùi tỏi thôi sao?

Cô nhớ lại, thấy Tây Âu Đa quả thật có vẻ giống kiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ.

An Đức bỗng đến gần, tóc ngắn màu rượu sâm banh chạm vào gần sát mặt cô. Cậu ta nhìn xuống, ngón tay dài lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào tay Thời Tuế, đầu ngón tay cong lại, trông đầy ám muội.

“Hắn làm được gì, tôi cũng làm được.”

Thời Tuế đẩy nhẹ vai An Đức ra, không hiểu sao cậu bạn này cứ thích tranh phần của người khác.

Vừa quay đầu lại, cô bắt gặp Tây Âu Đa đứng ngay góc hành lang, thần sắc khó đoán. Cậu ta đối diện với ánh mắt của Thời Tuế, rồi hừ lạnh một tiếng.