Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 21: Sao lại có người dễ bị chọc cho khóc vậy chứ?

Nếu như huyết tộc thực sự tồn tại, và thông tin này lộ ra ngoài, loài người là bên bị săn chắc chắn sẽ cảm thấy không an toàn, và muốn tiêu diệt huyết tộc cho bằng sạch.

Cô nằm xuống giường.

Chế độ học đêm đã ép cô thay đổi hoàn toàn thói quen sinh hoạt, không biết thứ Hai tới trường có phải chơi trò mèo vờn chuột với công tử nữa không.

Thôi thì nghỉ ngơi cho khỏe đã, ít nhất cũng ngủ đủ tám tiếng.

Nhưng vừa nằm xuống, Thời Tuế đột nhiên nhớ đến Tây Âu Đa.

... Sao lại có người dễ bị chọc cho khóc vậy chứ?

Thời Tuế nghĩ mãi, nhịp tim đập nhanh đến khó chịu, thế là lại không ngủ nổi.

Vài phút sau, cô bật dậy như con cá chép.

Công tử còn trẻ, vậy mà đã vô thức hiểu được “nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của đàn ông”.

Thời Tuế sợ lại mơ thấy điều kỳ quặc như lần trước, liền đứng dậy nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, tiện tay khoác chiếc áo và ra ngoài dạo mát.

Trong kỳ học, Thời Tuế ở một mình trong khu dân cư, chỉ khi nghỉ hè cô mới về trang trại ở quê để ở cùng bà nội.

Căn hộ này là do bố mẹ để lại cho cô, tòa nhà cao 28 tầng, cô ở tầng 20. Khu dân cư này đông đúc, phần lớn là hộ gia đình tự mua nhà, hàng xóm xung quanh đều là những người tốt.

Nghĩ đến khả năng trong trường có huyết tộc, Thời Tuế đã mua một bộ dao bằng bạc và một túi tỏi.

Do đa phần mọi người ở đây đều không theo tôn giáo nào nên không có nước thánh hay thánh giá, cô cũng không đi tìm cho mất công.

... Nhưng mà mấy thứ này liệu có hiệu quả không nhỉ? Toàn là mấy thứ trong game thôi mà.

Trong lúc cô đang suy tư, một cô hàng xóm đi tới chào hỏi: “Ô, Tuế Tuế đấy à? Ra mua đồ hả?”

“Lâu rồi không thấy Thời Niên, dạo này hai đứa thế nào?”

Thời Tuế mỉm cười trả lời: “Cũng ổn cô ạ, dạo này khai giảng rồi, Thời Niên bận học lắm.”

Cô hàng xóm nghe vậy cũng hiểu: “Phải rồi, cấp ba quan trọng lắm... Có thời gian thì qua nhà cô ăn cơm, con nhà cô cũng nhớ hai đứa lắm đấy.”

Chào hỏi xong, Thời Tuế xách túi đồ về nhà.

Lê la một hồi cũng đến trưa.

Cô tiện tay đặt bộ dao bạc lên đầu giường, để mấy củ tỏi cạnh giường, rồi quấn mình trong chăn.

... Nếu trong trường thực sự có ma cà rồng.

Hy vọng là Thời Niên không dính dáng gì đến mấy sinh vật phi nhân loại đó.

Màn đêm buông xuống.

Thời Tuế đang ngủ say thì nghe thấy tiếng động lớn từ ban công, cô giật mình ngồi bật dậy.

Thịch, thịch.

Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

Cô với lấy con dao trên đầu giường, cẩn thận di chuyển đến sau cửa kính ngăn ban công với phòng khách, ẩn mình trong bóng tối, không phát ra tiếng động.

Thời Tuế nhìn thấy người đang cuộn mình trên ban công.

Mái tóc đen ngắn rối bù, cậu ta cúi gập lưng, hơi thở gấp gáp như đang chịu đựng một nỗi đau rất lớn.

Trên sàn có một vũng máu lớn, màu đỏ sẫm, trông vô cùng đáng ngại.

Cô nấp trong bóng tối vài phút, người kia đột nhiên buông lỏng toàn thân, ngã xuống vũng máu.

Xác định cậu ta đã tạm thời bất tỉnh, Thời Tuế mới kéo cửa ban công ra.

Cô nắm chặt con dao, đảm bảo chỉ cần cậu ta cựa quậy là có thể dí thẳng vào cổ họng, rồi ngồi xổm xuống, dùng tay kia vén mái tóc đen rối lên.

Lộ ra một gương mặt nhợt nhạt, tinh xảo.

Thời Tuế nói: “Ồ.”

Chẳng phải là công tử đây sao?

Gặp chuyện hoang đường bao nhiêu lần rồi, Thời Tuế đôi khi cũng thấy mình thích nghi giỏi đến đáng sợ. Cô nhìn xuống ngực của Tây Âu Đa.

Trên sàn có một con dao găm bằng bạc, có lẽ được rút ra từ l*иg ngực cậu ta, máu đã thấm ướt chiếc áo sơ mi cổ bèo tinh xảo.

“... Đi báo thù mà còn mặc đẹp thế cơ à?”

Lẩm bẩm xong, Thời Tuế dùng chút lực lật cậu ta lại, tháo nút áo sơ mi để xem xét tình trạng vết thương.

Hoa văn trên con dao găm vô cùng tinh xảo, nhìn đã thấy là đồ đắt tiền. Chỗ nó đâm vào rất nguy hiểm, suýt chạm đến tim, nhưng còn thiếu một chút.

Vết thương toát ra sắc đen đáng sợ, trông như bị nhiễm độc.

Thời Tuế ngồi xổm bên cạnh phân tích.

... Thế này mà sống nổi sao?

Làm ơn đừng có chết trong nhà cô được không?

Thời Tuế thở dài đầy chán nản.

Cô chẳng buồn ngắm nghía thân hình sáu múi và đường nét xương quai xanh tuyệt đẹp của Tây Âu Đa, mà đi đến ban công xem xét xung quanh.

Tốt rồi, ít ra là cậu ta không dẫn theo người truy sát đến đây.

Thời Tuế cẩn thận trói chặt tay chân cậu ta theo đúng hướng dẫn, đảm bảo rằng khi tỉnh lại cậu ta sẽ không thể hành động, rồi mới xử lý vết thương trên ngực cậu ta và lau sạch vết máu trên ban công.

Cảnh tượng cứ như hiện trường một vụ án mạng này tuyệt đối không thể để người khác thấy.

Tây Âu Đa tỉnh dậy vì đau đớn.

Cậu ta lập tức nhận ra tay chân mình bị trói chặt, kẻ trói cậu có lẽ là dân nghiệp dư nhưng ra tay khá mạnh, không để lại chút không gian nào để cậu ta giãy giụa.