Trở Thành Vạn Nhân Mê Của Huyết Tộc

Chương 14: Bánh kem nhỏ này còn PUA chị gái nữa chứ

Savi dựa vào lan can, nụ cười trên môi nhạt dần. Anh ta nhìn cô gái đang nói.

Bị ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn chằm chằm, Thời Tuế nhận ra chị gái ban nãy còn muốn gây sự với mình bỗng run lên.

Chị gái lùi lại mấy bước, vội vàng đưa tay lên che cổ. Trán bắt đầu rịn mồ hôi.

Bánh kem nhỏ chậm rãi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, cô hình như không có tư cách can thiệp vào các mối quan hệ của tôi.”

Chị gái run rẩy xin lỗi: “Xin lỗi... xin lỗi anh Savi, lần sau em sẽ không dám nữa.”

Chị gái liếc nhanh về phía Thời Tuế, rồi che miệng, quay đầu chạy đi.

Chứng kiến mọi chuyện diễn ra mà không kịp phản ứng, Thời Tuế chỉ biết trợn mắt há hốc miệng.

Đúng là không còn gì để nói... Bánh kem nhỏ này còn PUA chị gái nữa chứ?

Chị gái vừa rời đi, Savi chớp mắt, khôi phục lại vẻ ngây thơ và rạng rỡ thường ngày.

“Xin lỗi nhé, có phải tôi đã gây rắc rối cho em không?”

Đối với những con mồi chưa săn được, Savi luôn có sự kiên nhẫn tuyệt vời.

Nhưng cái “túi máu” xen vào giữa cuộc vui rõ ràng đã bào mòn lòng tin vốn ít ỏi của Thời Tuế đối với anh ta.

Thời Tuế ngồi trên lưng ngựa, còn Savi đứng bên dưới, đôi mắt như cún con nhìn lên với vẻ ngây thơ vô tội khiến trái tim cô chấn động.

Cô nghe anh ta nói: “Thực ra tôi không phải loại người như vậy đâu, em có muốn...”

Một mũi tên xé gió lao tới, cắt đứt lời nói của Savi.

Thời Tuế nhìn theo hướng mũi tên, phát hiện người bắn là ‘công tử’ đang cưỡi ngựa tiến lại gần.

‘Công tử’ vốn đã cao hơn Thời Tuế, con ngựa của cậu ta cũng to lớn hơn những con ngựa trong học viện, chắn kín người cô từ đầu đến chân.

Chàng trai tóc đen, mắt đỏ đứng trên cao, đối mặt với ánh nhìn của đàn anh Savi.

Ảo thuật bị phá vỡ, Savi mất kiên nhẫn liếʍ nhẹ chiếc răng nanh của mình.

Anh ta hơi nhấn lực, chống người từ lan can đứng thẳng dậy.

Hai ma cà rồng mang huy hiệu của hai gia tộc khác nhau đối đầu nhau căng thẳng.

Công tử lạnh lùng mở miệng: “Cô ấy là của tôi.”

Thời Tuế: “???”

Đừng nói những lời tuyên bố bá đạo kiểu đó chứ, lần trước cô đã không đồng ý rồi!

Nhưng bị chắn sau lưng Công tử, cô chẳng thể truyền đạt lời phản đối của mình một cách suôn sẻ.

Dù sao Thời Tuế cũng cần một cái cớ để thoát khỏi bánh kem nhỏ.

Nghĩ đến đây, cô nuốt lại những lời định nói, rồi lên tiếng rõ ràng: “Tôi đi học trước đây!”

Sau đó, cô nhanh chóng kéo dây cương, dẫn con ngựa đen đang rất căng thẳng của mình rời đi nhanh chóng.

Ánh mắt của Savi vẫn dõi theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn.

Công tử Tây Âu Đa híp đôi mắt đỏ của mình lại: “Cô ấy là con mồi của tôi, cất ngay ánh mắt của anh đi.”

Số lượng ma cà rồng rất ít, và cuộc sống dài đằng đẵng, cô độc vĩnh cửu khiến họ thiếu thú vui. Việc hòa nhập vào xã hội loài người trở thành một vấn đề lớn.

Tại học viện Y Lai, quy tắc bất thành văn giữa các ma cà rồng là tránh tranh giành cùng một con mồi.

Savi cười khẽ: “Cô ấy không có dấu ấn của cậu, nhóc con.”

Nhưng đôi khi vẫn có những ngoại lệ.

“Thay vì lo lắng về tôi, cậu nên lo về tên lai tạp kia. Cách săn mồi của nó dễ dàng hơn cậu nhiều đấy.” Savi nở nụ cười ngọt ngào, rõ ràng không hề bận tâm đến sự ngạo mạn và vô lễ của Công tử nhỏ tuổi hơn mình.

“Đừng đánh đồng tôi với những kẻ lai tạp thấp hèn đó,”

Công tử trên lưng ngựa nhìn Savi bằng ánh mắt lạnh lẽo, sau đó quay đầu rời đi khỏi lan can.

Đồng bọn của Savi đi tới gần.

“Cậu đang nghĩ gì thế? Sao Tây Âu Đa lại đến đây?”

Savi duỗi người, chỉnh lại dáng vẻ cứng đơ của mình, đáp chậm rãi: “Không có gì… chỉ là có người chưa kịp ăn đã bắt đầu bảo vệ thức ăn rồi.”

Đồng bọn của anh ta nhìn chằm chằm theo hướng của Tây Âu Đa, khẽ nói: “Những kẻ thuộc gia tộc Quyền Trượng luôn thật khó chịu. Trong ngày săn mồi sắp tới, chúng ta gϊếŧ thêm vài tên huyết nô của chúng thì sao?”

Savi không trả lời.

Một lúc sau, anh ta cúi đầu chỉnh lại huy hiệu trên ngực mình.

Lạ thật.

Đáng ra mình đã sử dụng đủ ám thị tinh thần lên cô gái kia, sao trông như không có tác dụng gì nhỉ?

...

“Cậu thấy mấy cái huy hiệu mà họ đeo rồi chứ?”

Thời Tuế gật đầu.

“Đó là kiếm thuật hội và câu lạc bộ kịch, dù chúng chỉ là câu lạc bộ nhưng vị thế trong trường ngang ngửa với hội học sinh.”

“Nếu thấy thì tránh xa ra… nhưng giờ mình nói có vẻ hơi muộn, vì học trưởng Savi đã biết cậu rồi.”

“Quan hệ giữa bốn gia tộc khá phức tạp, mình không thể giải thích hết trong một lúc được… Nhưng các câu lạc bộ đó không liên quan đến chúng ta, chủ yếu chỉ có học sinh quốc tế mới vào được thôi.”

Thời Tuế buông tay, mũi tên của cô cắm ngay giữa hồng tâm.

Cô bạn cùng phòng mắt chữ O miệng chữ A: “Cậu từng làm thợ săn à? Mình còn chẳng nhìn rõ cái bia nữa là.”

Thời Tuế hạ cung tên, khiêm tốn đáp: “Chắc tại hôm nay tay mình có cảm giác tốt thôi, từ bé mình đã có chút năng khiếu thể thao rồi mà.”