Dù không gặp nhau nhiều, nhưng Thời Tuế luôn lo lắng cho Thời Niên.
Năm cô mười tuổi, khi có đứa trẻ khác bắt nạt Thời Niên, gọi cậu là “đồ quái thai”, Thời Tuế xông lên đánh bọn chúng thừa sống thiếu chết. Đám trẻ mếu máo gọi bố mẹ đến, nhưng chẳng ai tin nổi một đứa bé nhỏ xíu như cô lại có thể đánh gục năm đứa trẻ mập ú. Cảnh sát sau đó phát hiện những vết thương cũ do bắt nạt trên người Thời Niên, khiến đám trẻ phải xin lỗi và chuyển trường.
Sau vụ đó, không còn ai dám bắt nạt Thời Niên nữa.
Dù sinh trước Thời Niên chỉ vài phút, nhưng cô luôn cảm thấy mình có trách nhiệm của một người chị.
Nhớ đến đây, Thời Tuế thở dài.
Thời Niên mất tích trong khu rừng nguy hiểm, đã một năm không có tin tức, khả năng lớn là cậu đã bị thú dữ ăn thịt.
Tuy nhiên, tin nhắn cô gửi đi luôn hiện đã đọc, dù không nhận được phản hồi nào, nhưng điều đó cũng khiến cô nuôi một tia hy vọng mong manh.
... Điện thoại bình thường sẽ hết pin, nhưng ai đó vẫn đang sạc đều đặn. Người đó rất có thể là Thời Niên.
Mang trong mình ý nghĩ rằng “em trai có thể vẫn còn sống”, Thời Tuế đến Học viện Y Lai để học với hy vọng tìm hiểu sự thật về khu rừng đó.
Cô có ba năm học cấp ba, nếu may mắn, cô sẽ tìm được Thời Niên.
Dọc đường, Thời Tuế vừa đi vừa suy nghĩ.
Trước khi mặt trời mọc, cô đã dạo đến gần khu vực cấm của Học viện Y Lai.
Phía đông nam của học viện tiếp giáp với một khu rừng rộng lớn, các mặt khác hoặc là biển hoặc là núi, chỉ có khu này là lối vào khả dĩ nhất.
Nơi này cách ký túc xá của học sinh quốc tế không xa, đi bộ cũng chỉ mất mười phút.
Thời Tuế nhìn quanh, không có lấy một bóng người, thậm chí đến cả động vật cũng chẳng thấy đâu.
Khu vực cấm này không có dấu hiệu gì rõ ràng, chỉ có một hàng rào đổ nát chia cắt ranh giới một cách qua loa, lỏng lẻo đến mức chỉ cần bước qua một bước là xong.
Chẳng có chút tác dụng bảo vệ nào.
Không xa lắm, có một tòa nhà màu trắng.
Trông nó có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Thời Tuế chỉ định quan sát môi trường, chứ chưa có ý định làm liều.
Cô men theo ranh giới phân cách lộn xộn đó mà đi về phía tòa nhà kia.
Đi được một nửa, Thời Tuế đột nhiên nghe thấy tiếng người.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, bất kỳ âm thanh nào cũng đều bị khuếch đại lên gấp bội. Tiếng thở dốc vang lên gấp gáp, lượn lờ như tiếng của kẻ sắp chết nhưng vẫn khao khát khoái lạc.
Theo phản xạ, Thời Tuế quay đầu về phía phát ra âm thanh, và... bắt gặp một cảnh tượng hết sức khó xử.
Cạnh cột trụ ngoài tòa nhà, một bàn tay trắng trẻo, rõ ràng là của một cô gái, đang đung đưa trong không trung. Một bàn tay khác, to lớn hơn, túm lấy cổ tay của cô, giữ chặt lại.
Nhờ vào đôi mắt tinh anh, Thời Tuế có thể nhìn thấy bóng hai người đang quấn vào nhau trên mặt đất, như thể họ đang làm chuyện thân mật.
Có những người thực sự thích cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thời Tuế lập tức quyết định dời mắt đi.
Nhưng đã quá muộn, một trong hai người thả tay ra, lùi lại một bước.
Thiếu niên cúi đầu, khóe môi vì thỏa mãn mà khẽ cong lên, vệt son đỏ tươi còn dính lại, nhìn qua giống như vệt son môi trên môi cô gái dựa vào tường.
Cậu ta giơ tay lên, dùng lòng bàn tay chậm rãi lau đi vệt son ở khóe môi. Động tác này khiến gương mặt tinh tế của cậu ta trở nên quyến rũ hơn.
Quần áo trên người cậu chỉ có cổ áo là hơi lỏng lẻo, nhưng nhìn chung vẫn chỉnh tề. Không có cảnh tượng gì cần phải rửa mắt.
Thời Tuế định quay đầu bỏ đi.
Ngay giây sau, đối phương ngước mắt lên nhìn cô.
“Ơ?”
Cô nhìn rõ mái tóc nâu vàng như mật ong cùng đôi mắt của cậu ấy.
Chẳng phải đây là cậu bé bánh kem sao?
Hai người cách nhau một khoảng, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Cậu bé bánh kem có khuôn mặt ngây thơ, chẳng ngờ lại chơi “trội” đến vậy.
Thời Tuế với cậu ta, xét cho cùng, chỉ gặp nhau đúng một lần. Lần thứ hai gặp lại, cô đã phải chứng kiến một cảnh tượng bùng nổ như thế này.
Thật là ngại chết đi được!
Khi còn học trường cũ, Thời Tuế cũng từng nghe qua vài câu chuyện tương tự.
Kiểu như ai đó bị một kẻ sở khanh bắt cá hai tay bỏ rơi, người còn lại không chịu được liền đòi tự tử.
Thời Tuế không có mặt tại hiện trường, nhưng chỉ nghe kể lại thôi cũng có thể tưởng tượng được rằng tình hình lúc đó chắc hẳn vô cùng hỗn loạn.
Khuôn mặt của cậu bé bánh kem, chính là kiểu sẽ rất nổi tiếng trong khuôn viên trường.