Bến Đỗ Bình Yên

Chương 2: Sinh nhật

Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa khách sạn Tân Nam.

Trước khi xuống xe, Thẩm Linh San cố ý lấy gương trong túi xách ra soi.

Xác định dấu vết cái tát trên mặt không quá rõ ràng, cô mới đẩy cửa xe bước xuống.

Vì ra ngoài trễ một chút nên khi đến phòng bao, mọi người đã ngồi đầy đủ.

Lúc cô đẩy cửa bước vào, Diệp Hạo liền gọi: "Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng đến, nhanh lên nhanh lên, còn giữ chỗ cho cậu này."

Nói rồi cậu ta đứng dậy, kéo ghế bên cạnh ra cho cô.

Thẩm Linh San ngồi xuống, cười nói: "Vừa nãy có chút việc đột xuất nên đến muộn."

Nói xong, cô đưa món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn, nhìn Diệp Hạo cười tủm tỉm nói: "Chúc mừng sinh nhật, chúc cậu năm nào cũng vui vẻ như hôm nay."

Diệp Hạo vui vẻ nhận lấy món quà, vừa mở quà Thẩm Linh San tặng vừa nói: "Để xem tiểu thư nhà chúng ta tặng mình cái gì nào."

Diệp Hạo mở hộp quà, nhìn thấy bên trong là một cặp khuy măng sét bằng bạc tinh xảo.

Kiểu dáng chính là kiểu cậu ta thích, Diệp Hạo vui mừng nói: "Vẫn là San San hiểu mình, biết gần đây mình đang muốn mua khuy măng sét."

Thấy hôm nay Diệp Hạo mặc áo sơ mi, Thẩm Linh San liền hỏi: "Cần mình đeo giúp cậu không?"

"Được đấy."

Diệp Hạo ngồi xuống ghế bên cạnh, tháo hai chiếc khuy măng sét trên áo sơ mi ra, sau đó đưa tay về phía Thẩm Linh San một cách tự nhiên.

Thẩm Linh San và Diệp Hạo chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm anh em thuần khiết, những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên cũng không hề câu nệ.

Cô kéo tay Diệp Hạo, cầm lấy khuy măng sét trong hộp, đeo cho cậu ta.

Sau khi đeo khuy măng sét cho Diệp Hạo xong, cô mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Vì vậy, cô theo bản năng nhìn theo hướng của ánh mắt đó.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã chạm phải ánh mắt của Lục Hành Châu đang ngồi đối diện.

Lục Hành Châu mặc một bộ vest đen được cắt may tinh tế, một tay đút túi quần, uể oải dựa vào lưng ghế.

Không chắc người vừa nhìn cô có phải là Lục Hành Châu hay không, nhưng khi cô nhìn sang, Lục Hành Châu quả thực cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Thẩm Linh San không khỏi sững người.

Ngay sau đó, cô vội vàng dời mắt, kéo nhẹ tay áo Diệp Hạo dưới gầm bàn, nhỏ giọng hỏi: "Diêm Vương sao lại ở đây?"

Lục Hành Châu là tổng giám đốc của Tập đoàn Lục thị, vì ít nói ít cười, cộng thêm cách làm việc có chút tàn nhẫn, nên mọi người thường gọi anh là Diêm Vương.

Diệp Hạo cũng nhỏ giọng đáp: "Gặp ở cửa."

Lục Hành Châu thực ra là anh họ xa của Diệp Hạo, bình thường hai người không qua lại gì với nhau, thỉnh thoảng gặp mặt, Diệp Hạo cũng đều rất căng thẳng, đứng thẳng người, cung kính gọi một tiếng "Anh".

Ai ngờ tối nay đến đây ăn cơm, lại tình cờ gặp Lục Hành Châu đang hút thuốc ở cửa.

Cậu ta rất sợ Lục Hành Châu, nhưng vẫn cắn răng tiến lên bắt chuyện, đứng thẳng người, cung kính gọi: "Anh."

Lục Hành Châu kỳ thực không có ấn tượng gì nhiều về Diệp Hạo, chỉ mơ hồ nhớ là họ hàng xa bên nhà mẹ.

Anh vừa ăn cơm xong, đang ở ngoài hút một điếu thuốc đợi tài xế lái xe đến đón, nên chỉ lạnh nhạt gật đầu, không có ý định nói chuyện tiếp với Diệp Hạo.

Đúng lúc này, có người bạn phía sau Diệp Hạo hỏi: "A Hạo! Linh San đâu? Sao còn chưa đến?"

Diệp Hạo quay sang trả lời bạn: "Sắp đến rồi, cậu ấy đi từ nhà đến, chắc còn một lúc nữa."

Lục Hành Châu cúi đầu gạt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó mới nhìn Diệp Hạo, làm như vô tình hỏi một câu: "Đến ăn cơm à?"

Diệp Hạo lần đầu tiên thấy Lục Hành Châu chủ động nói chuyện với mình, lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: "Vâng! Hôm nay em sinh nhật, rủ bạn bè đến đây ăn cơm."

"Vậy à?" Lục Hành Châu giống như đang rảnh rỗi, thuận miệng đáp lại một câu.

Nhìn thái độ của Lục Hành Châu, Diệp Hạo nhất thời không biết nên tiếp lời hay không.

Cậu ta suy nghĩ một chút, sau đó thăm dò hỏi: "Cái đó... Anh, anh ăn tối chưa? Nếu chưa ăn, hay là vào ăn cùng bọn em?"

Lục Hành Châu cúi đầu dập tắt điếu thuốc vào bao thuốc.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, giống như đang rảnh rỗi gϊếŧ thời gian, bèn thuận miệng đáp lại một câu: "Cũng được."

Thẩm Linh San nghe thấy Diệp Hạo nói là gặp Lục Hành Châu ở cửa, liền không hỏi gì thêm.

Bản thân cô tối nay tâm trạng cũng rất tệ, cho nên sau đó gần như không nói gì, cơm cũng chẳng ăn được mấy, ngược lại vô thức uống khá nhiều rượu.

Khi cô cầm dụng cụ mở nắp chai mở chai rượu thứ ba, Diệp Hạo mới nhận ra điều bất thường, vội vàng đưa tay lấy chai rượu vang đỏ và dụng cụ mở nắp chai trong tay Thẩm Linh San, nói: "Bà cô của tôi ơi, đây là rượu đó, cậu coi nó là nước giải khát à."

Cậu ta lấy chai rượu đi, đặt lên bàn phía sau.