Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 29

Tu viện Santa Maria.

---Trong nhật ký đây là nơi Freddy sinh ra.

Mẹ của Freddy là một nữ tu ở đây, nhưng dựa vào nội dung cuốn nhật ký, có lẽ bà đã bị Freddy gi/ết.

Cô không tò mò về thân thế của Freddy, nhưng Sydel không rõ lắm cách cứu vớt những đứa trẻ có lẽ còn chưa biết chuyện gì nhưng đã bị con quái vật đáng sợ đó nhắm tới.

Đi vào giấc mơ của từng người, thế thì quá phi thực tế.

Hơn nữa, nếu bất kỳ đứa trẻ nào bị Freddy gi/ết, có thể Sydel sẽ không thể trốn thoát.

Bởi vì đó không phải là giấc mơ của cô.

Đứng trước bậc thềm trắng toát và thiêng liêng, Sydel đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, cô bất giác rùng mình, cảm giác có người đang nhìn mình.

Sydel vô thức quay lại và nhìn thấy một nữ tu mặc đồ trắng nổi bật đứng trong đám đông.

Bà ấy quàng một chiếc khăn trắng trên đầu và mặc một chiếc áo choàng trắng. Mái tóc xoăn màu nâu được bọc kín trong khăn, khuôn mặt không quá già lộ vẻ mặt bình thản.

Dù đứng giữa đám đông nhưng Sydel phát hiện dường như chỉ có nữ tu sĩ đang nhìn mình.

Cô suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi bước tới.

Nữ tu liếc nhìn cô, quay người rời đi, Sydel theo sau bà ấy. Hai người ăn ý không ai nói với ai câu nào.

Đến một nơi hẻo lánh, nữ tu quay đầu, đánh giá Sydel với ánh mắt tìm tòi: "Cô bé, cháu đã gặp thằng bé rồi phải không?"

Sydel gật đầu.

Mặc dù cô muốn nói rằng cô không chỉ gặp Freddy mà còn gi/ết hắn vài lần, nhưng nhớ ra suy đoán của mình về danh tính của vị nữ tu này, cô lặng lẽ nuốt xuống những lời nói không phù hợp.

Trên mặt nữ tu hiện lên vẻ buồn bã: “Tôi đã cố gắng hết sức để dạy dỗ nó, nhưng nó vẫn biến thành một con dã thú.”

Có vẻ bà ta là một người tốt dịu dàng.

...Không phải, nên nói là một con m/a tốt.

Sydel nghĩ thầm và cố gắng an ủi: "Đó không phải lỗi của bà."

Nữ tu không tiếp lời, mà bình tĩnh nói: “Nếu cháu muốn diệt trừ nó thì cần phải tìm được h/ài c/ốt của nó, để nó giải phóng oán hận trong lòng.”

Sydel gật đầu: "Được."

Việc này không khó, h/ài c/ốt của Freddy bị nhốt dưới tầng hầm nhà bạn cô.

Mấu chốt là làm sao để hắn giải tỏa oán hận.

Sydel chưa kịp nói gì, dường như nữ tu đã nhìn thấu những nghi ngờ của cô: "Nước thánh trong tu viện có thể hữu ích cho cháu."

Bà ấy gật đầu với Sydel, "Chúc may mắn, cô bé."

Nữ tu quay người rời đi. Một cơn gió thổi qua, Sydel chớp mắt, thân hình mảnh khảnh trắng toát đã biến mất.

Với sự hỗ trợ của mẹ Freddy, Sydel cảm thấy tinh thần hăng hái hơn hẳn. Cô mua một cốc nước khoáng, để làm cốc đựng nước, nhân lúc vắng người đến tu viện múc nước thánh.

Mặc dù cô không thể nhìn ra được sự khác biệt giữa nước thánh và nước thông thường. Nhưng Sydel vẫn mang nước thánh về nhà Louise. Trong khi Louise ở trên lầu, cô xuống tầng hầm, thành công sắp xếp h/ài c/ốt vào một cái hộp dụng cụ bám đầy bụi, đại khái có thể nhìn ra được là một bộ x/ương người.

Sydel tìm thấy một chiếc hộp gỗ, sau khi được sự cho phép của Janet, cô cố gắng nhét những mảnh xương vào trong hộp, nhưng sau đó phát hiện ra rằng bộ x/ương người quá lớn và không thể bỏ vào được.

Sydel suy tính một lúc rồi quyết đoán tự mình tháo dỡ từng phần của bộ x/ương, nhét tất cả vào trong hộp. Cô vỗ tay hài lòng rồi đứng dậy, ôm cái hộp bắt taxi đi đến một công viên rừng gần đó. Phía sau một hòn non bộ hẻo lánh, đổ "nước thánh" lên h/ài c/ốt của Freddy.

Cô tận mắt thấy rõ làn khói trắng bốc lên từ bộ h/ài c/ốt, xương nhanh chóng mục nát thành một thứ mềm nhũn.

Có tiếng kẽo kẹt khiến người ta rùng mình vang lên.

Chẳng bao lâu, những khúc xương mục rữa thành một đống mềm nát, không thể nhận biết được là thứ gì, Sydel nhìn xuống hồi lâu mới phát hiện trông hơi giống bãi phân màu trắng.

……Eo.

Vì nó trông giống phân nên Sydel thuận tay ném thứ đó xuống hố bùn, hy vọng rằng nó sẽ trở thành phân bón và đóng góp phần nào cho thế giới tươi đẹp này.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Sydel hài lòng trở về nhà Louise.

Trước khi về, cô còn đặc biệt đến tiệm cắt tóc để cắt tóc ngắn đến tận tai.

Sau khi trở về nhà, Louise ngạc nhiên nhìn Sydel với mái tóc ngắn: "Sydel, tại sao cậu lại cắt tóc?"

Sydel chạm vào mái tóc của mình và nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ khi cô và Freddy đang chém nhau thì bị hắn túm tóc. Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Để tiện đánh nhau ý mà."

Louise: "..."

Cô bé tỏ vẻ không đồng tình: “Mặc dù mái tóc này quả thực rất hợp với phong cách của cậu, nhưng Sydel à, đánh nhau có lẽ không tốt lắm đâu..."

Giọng nói êm ái của cô bé tràn đầy lo lắng: “Nhỡ cậu bị thương thì sao?”

Sydel: "...Hmm."

Trên thực tế, khi đang đánh nhau hăng, cô sẽ quên đi cơn đau một cách có chọn lọc và thay thế nó bằng những cảm xúc khác như phấn khích chẳng hạn--

Nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt xanh biếc dịu dàng của cô bé, Sydel vẫn nhẹ nhàng đáp: “Mình chỉ nói đùa thôi.”

“Mình cũng không phải loại người chuyên đi gây sự," Cô tỏ vẻ vô tội nói, “Dù sao thì mình cũng không thích đánh nhau lắm.”

Cô thực sự không muốn gây rắc rối. Tất cả đều là việc rắc rối chủ động tìm tới cô.

Nhưng--

Mặc dù Sydel cũng muốn trở thành một cô bé yên tĩnh và ngoan ngoãn, nhưng...

Lúc gặp biếи ŧɦái, tốt nhất vẫn nên có năng lực nghiền chúng thành tro.

Giống như Freddy.

Janet không hỏi Sydel ra ngoài làm gì, bà thực sự không quan tâm h/ài c/ốt của Freddy bị mang đi đâu.

Có lẽ đối với bà ấy - cũng chỉ như việc mất một bao cát.

Trong suốt quãng đời còn lại, Louise không bao giờ nhắc lại cơn ác mộng đó nữa, dường như cô bé đã thực sự quên mất Freddy, nhưng lại thích bám lấy Sydel hơn so với trước đây.

Sydel luôn chú ý đến tin tức, cũng không thấy thông tin nào về cái ch/ết đột ngột của trẻ em.

Thời gian cứ trôi qua thong thả và thoải mái như thế cho đến một ngày.

Janet đang ngồi ở bàn ăn tối, hỏi Louise xem cô bé có muốn đi thăm ông ngoại không.

“Mẹ nghĩ ông ấy muốn gặp chúng ta,” Janet nhún vai “Mẹ chỉ gặp ông ấy một lần từ khi ông ấy bị liệt cách đây vài năm. Sau đó mẹ vẫn luôn bận rộn với công việc, đã rất lâu rồi không đến thăm ông ấy.

“Và cả con nữa, Louise,” Janet nói. “Ông ấy nói với mẹ rằng ông ấy rất nhớ con.”

“Còn Sydel thì sao?” Louise hỏi, Sydel vừa định nói cô có thể ở một mình thì nghe Janet nói.

“Chúng ta chỉ đến ở lại vài đêm thôi,” Janet mỉm cười: “Nếu Sydel chịu đi cùng chúng ta - ông ngoại con cũng không để ý đâu."

“Ông ấy rất thích trẻ con.” Cô nhìn Sydel: “Có lẽ người lớn tuổi rồi đều như vậy, thích náo nhiệt."

Dù có thể sống một mình nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Louise, Sydel vẫn quyết định cùng hai người đi thăm ông lão.

***

Janet vừa lái xe vừa nói chuyện với hai cô bé ngồi ở ghế sau: "Cha cô, cũng chính là ông ngoại của Louise, bị liệt nửa người do một vụ tai nạn ô tô cách đây 5 năm, bao gồm cả việc đại tiểu tiện mất kiểm soát, không thể không có người chăm sóc."

Giọng điệu của bà có chút áy náy: “Mấy năm nay, cô bận rộn nên không chăm sóc ông ấy được, chỉ gửi tiền định kỳ hàng tháng, và trả tiền lương cho bảo mẫu."

“Có lẽ là bởi vì ông ấy sống một mình đã lâu, tính tình của cha cô không tốt lắm, đầu óc cũng không tỉnh táo.

"Nếu có thể, các cô gái... Mẹ hy vọng các con có thể bao dung với ông ấy một chút. Bởi vì tính tình quái đản của ông ấy nên mẹ đã đổi rất nhiều bảo mẫu trong năm năm qua."

Louise không có tình cảm sâu sắc với người ông lập dị của mình, có lẽ vì từ khi cô bé còn nhỏ, họ gặp nhau không được mấy lần.

Nghe Janet nói vậy, cô bé có chút bất an đáp lại, vô tình đến gần Sydel: “Con sẽ cố gắng hết sức để khiến ông vui vẻ."

“Cháu cũng vậy.” Sydel đáp phụ họa.

Cô không mấy quan tâm đến ông lão được cho là có tính khí nóng nảy này. Giờ cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại và suy nghĩ.

Điện thoại hiện một cuộc gọi nhỡ.

--Không phải do cô không chú ý, mà là người gọi chỉ gọi tới hai ba giây rồi cúp máy trước khi cô ấn nút trả lời.

Người gọi tới không ai khác chính là Margot.

Sydel suy nghĩ vài giây, phân vân giữa việc gọi lại và gửi tin nhắn, cuối cùng cô vẫn mở giao diện nhắn tin.

Thay vì hỏi Margot tại sao lại gọi cô, mà đổi thành cách nói khác.

[Margot, không phải cậu nói định ra ngoài chơi với bọn mình trong kỳ nghỉ hè sao? Sao cậu vẫn chưa nhắn gì, nếu không mình đến nhà tìm cậu nhé?]

Một lúc sau, màn hình vẫn đang hiện đối phương đang nhập...

Tuy nhiên, cuối cùng tin nhắn gửi tới chỉ có một từ.

【Được】

Sydel nhìn chằm chằm vào chữ đó, ngước nhìn Janet đang lái xe, trong đầu nghĩ có lẽ cô không thể đến thăm ông ngoại với Louise rồi.

Sau đó cô cúi đầu xuống và nhìn thấy tin nhắn thứ hai từ Margot.

[Năm ngày nữa, các cậu hãy đến nhà tìm mình đi 】

Sydel khẽ cau mày, nhớ lại những vết bầm tím không thể giải thích được trên cơ thể Margot, và sự hoảng hốt lo sợ của cô bé trước kỳ nghỉ, Sydel thấy hơi lo cho Margot.

Cô tiếp tục gửi tin nhắn.

【Thật sao? Tại sao năm ngày sau chúng ta mới có thể gặp nhau? 】

Lần này tin nhắn trả lời rất nhanh.

[Dạo này mình hơi bận. 】

Vài giây sau, phía bên kia lại gửi tới một tin nhắn.

[Mình rất ổn, cũng rất nhớ các cậu, mong chờ ngày chúng ta gặp nhau.】

Trực giác của Sydel cảm thấy không ổn, một cảm giác ớn lạnh thoáng qua trong đầu cô. Cô bị giằng xé giữa việc xuống xe và đưa ai đó đến nhà Margot hay gọi cảnh sát trước. Đột nhiên lại nhìn thấy Margot gửi tới một tin nhắn thoại.

Giọng cô bé hơi khàn nhưng vẫn có chút vui vẻ.

"Mình không sao, chỉ là hơi nhớ các cậu một chút thôi." Cô bé dừng lại rồi nói tiếp: "Hôm nay muộn quá rồi, từ nhà các cậu đến đây cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ. Tối nay đừng đến, cứ 5 ngày sau đi, đến lúc đó hẵn đến tìm mình chơi."

Sydel nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó chậm rãi trả lời một chữ.

【Được 】

Chiếc xe nhanh chóng đến đích. Janet đeo kính râm và xuống xe, băng qua bãi cỏ tươi tốt và bấm chuông.

Sydel và Louise cũng xuống xe và đi theo Janet.

Không có ai ra mở cửa.

Janet khẽ cau mày rồi ấn lại lần nữa.

Sau đó mất khoảng vài phút, cánh cửa mới từ từ mở ra.

Người mở cửa là một người phụ nữ da trắng cao lớn khỏe mạnh, mái tóc nâu được buộc lại phía sau, khuôn mặt đầy tàn nhang, bảo mẫu nở nụ cười nhún nhường liên tục cúi đầu chào đón Janet và hai đứa trẻ phía sau, miệng không ngừng xin lỗi. : "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi,ông chủ vừa nổi giận, còn làm vỡ một đống đồ đạc, tôi vẫn đang thu dọn, không chú ý tới chuông cửa."

Không khí tràn ngập mùi chua thối và mùi trái cây trộn lẫn với nhau. Janet cau mày, nhẫn nhịn bước vào.

Thuận miệng đáp: “Không sao đâu, tôi vẫn biết tính tình của cha tôi mà. Cảm ơn chị đã chăm sóc ông ấy, vất vả cho chị rồi.”

"Không sao đâu," bảo mẫu nở nụ cười nói: "Không vất vả, đó đều là việc tôi nên làm."

Bảo mẫu cúi đầu khom lưng đi theo ba người họ, Sydel liếc nhìn bà ấy, mặc dù bà ta cư xử rất chu đáo và khiêm tốn, nhưng Sydel có trực giác rằng người này có điều gì đó không ổn.

Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một bức ảnh đen trắng của một người phụ nữ được đặt trên bàn.

Mà Janet nhìn bức ảnh rồi lặng lẽ thở dài.

Bà tháo kính râm ra, xoa xoa lông mày, đau buồn nói: "Bố tôi vẫn chưa ra à?"