Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 13

Tuyết lớn lả tả rơi xuống.

Gió thổi mạn lạnh thấu xương, tiếng gió vù vù. Tuyết ào ào rơi xuống đất.

Sau lớp kính kết đầy băng, cô bé tóc vàng ngồi im lặng trước cửa sổ, đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết rơi tráng lệ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết là đôi môi đỏ tươi như hai cánh hoa hồng mỏng manh tinh xảo, má đỏ hây hây khiến cô bé như búp bê BJD trông tràn đầy sức sống.

Cách màn tuyết rơi, có thể mơ hồ nhìn thấy một quyển sổ tay trong tay cô.

Cô vừa ngắm tuyết vừa cúi đầu viết nhật ký.

[Tính đến hôm nay, tôi đã đến khách sạn Overlook được 1 tháng. Hình như cha rất nhiều việc, tuy rằng tôi cũng không biết ông ấy đang bận cái gì, nhưng đã lâu rồi tôi và mẹ không nhìn thấy ông ấy.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, không lâu trước trời đổ tuyết lớn, đã chặn hết đường lên núi. Mẹ nói người dưới núi không lên được đây, thiết bị liên lạc xảy ra vấn đề, bà ấy đang thử sửa nó. Cha vẫn đang ở tiền sảnh.

Tôi lại nhìn thấy cặp song sinh kia, hai người họ vẫn cầm tay nhau đứng chung một chỗ.

Lần này tôi nhìn thấy cảnh họ ngã trên hành lang. Cả hành lang toàn là máu, hai người nằm trên mặt đất, bọn họ tách ra rồi, không thể đứng nắm tay nhau nữa, bởi vì bọn họ đã chếc. Hình thư tôi đã nhìn thấy cảnh bọn họ chếc, không biết ai đã gϊếŧ họ.

Tối hôm qua, lúc đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt dưới lầu, nhưng tôi không ra ngoài xem.

Hôm nay, hình như cha đã uống rượu, ông ấy nằm trên sàn nhà ở tiền sảnh, ngủ ngáy khò khò, vẫn là mẹ và tôi cùng nhau đỡ ông ấy lên giường.

....Tôi không thích ở đây.]

Bên ngoài có người gõ cửa, cô dừng bút, đóng quyển sổ lại.

Trên trang nhật ký ghi rõ ngày tháng bằng mực đen.

Ngày 2 tháng 1, tuyết lớn.

Cô bé nhảy xuống từ ghế dựa, lon ton chạy đến mở cửa, trước mặt chính là mẹ cô Rey.

"Sydel," Người phụ nữ hòa ái xoa mái tóc vàng óng rực rỡ của con gái, mỉm cười hỏi: "Có muốn cùng mẹ đi chơi ở mê cung trong rừng không?"

"Không được đâu mẹ ơi." Sydel từ chối, cô ngẩng khuôn mặt tuyết trắng nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt xanh thẳm: "Bên ngoài rất lạnh, con muốn ở trong phòng đọc sách."

"Vậy được rồi," Rey bất đắc dĩ cười: "Có chuyện gì nhớ tìm mẹ, mẹ xuống dưới làm việc tiếp nhé."

Bà còn phải đi kiểm tra tất cả các thiết bị trong khách sạn.

Nhưng đây vốn là nhiệm vụ của Kelsen.

Sydel yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt trong sáng như thủy tinh dần trở lên lạnh nhạt.

Đã 1 tháng trôi qua.

Từ khi 1 tháng trước cha Kelsen tìm được công việc quản lý khách sạn, rồi lại mang hai người đến khách sạn Overlook, Sydel và Rey đã dần trao đổi ít hơn với ông.

Không phải mẹ con cô không muốn nói chuyện với Kelsen, mà là...

Cô hạ mắt, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của bác Haroon, đầu bếp của khách sạn."Tuyệt đối không thể vào căn phòng kia." Ông ấy nói, sắc mặt trịnh trọng, lại như đang che dấu một nỗi sợ, "Phòng 237."

Phòng 237...sẽ có gì chứ?

Cô tự hỏi, lại chỉ cảm thấy mờ mịt, trong đầu rỗng tuếch.

Không biết tại sao, từ nhỏ Sydel đã là đứa bé bình tĩnh lý trí hơn nhiều so với con cái những gia đình khác, nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi bất an.

Thực tế là nỗi bất an này đã xuất hiện từ lâu rồi, từ ngày đầu tiên cô đến khách sạn rồi thấy một cặp song sinh thần bí biến mất ngay trước mặt.

Lúc đầu cô còn tưởng đó là ảo giác, nhưng ảo giác càng ngày càng nghiêm trọng.

Cô bắt đầu thường xuyên nhìn thấy mấy thứ kinh khủng máu me, có một lần khi cô đứng trên hành lang, đột nhiên nhìn thấy lối ngoặt trước mặt biến thành cửa nhà kho, sau đó máu tươi tràn ra sập cả cửa, máu cuồn cuộn ập đến chỗ cô.

Nhưng chuyện kinh khủng nhất là Sydel phát hiện nỗi bất an của mình không phải đến từ mấy cái ảo giác ấy.

Cô phát hiện một chuyện khiến người ta sợ hãi đó là ngọn nguồn nỗi bất an của cô vậy mà lại đến từ cha mình. Kelsen.

Sydel lại mở nhật ký ra, tiếp tục viết.

[Mỗi đêm khuya, tôi đều nghe thấy tiếng ồn ào dưới tiền sảnh. Tôi nghĩ có thể tôi đã biết ngọn nguồn của những âm thanh đó là gì rồi.]

Lưỡng lự một lát, cô lại viết thêm một dòng bên dưới.

[...Tôi yêu cha mẹ, dù là ai cũng không thể làm hại họ.]

***

Sydel nghe thấy tiếng cha mẹ cãi nhau.

Thật kỳ lạ, rõ ràng bọn họ đang ở tiền sảnh, cô ở trên góc lầu hai lại có thể nghe rõ đến vậy.

Cô mặc chiếc váy ngủ bông trắng, ôm con gấu bông, lặng lẽ dựa trên tấm kính lạnh lẽo phủ đầy sương giá, nghiêng tai lắng nghe nội dung cuộc cãi vã.

Nội dung không rõ ràng lắm, nhưng cũng chẳng sao.

Tối nay cô chuẩn bị làm một việc.

Sydel vẫn có ảo giác quỷ dị.

Nhiều lúc, cô luôn hoài nghi có thứ gì đó đang chăm chú nhìn mình.

Nhưng lúc cô quay đầu lại thì lại chẳng có gì.

Mình phải tìm ra cái thứ đang quan sát mình- Sydel nghĩ.

Cô biết, thứ đó đang trốn trong cái khách sạn này.

Dù ở đâu, cô cũng sẽ bắt được nó, cô có dự cảm, thứ đang rình mò mình chính là nguyên nhân khiến cha Kelsen của cô ngày càng trở lên kì lạ.

Cô bỏ con gấu xuống, trong cái khách sạn to lớn đang ngủ say, đêm khuya yên tĩnh không tiếng động, tiếng tranh cãi của cha mẹ khiến cô tâm phiền ý loạn, nhưng Sydel buộc bản thân phải tỉnh táo.

Cô xỏ giày, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Bất luận nơi này đang cất giấu thứ yêu ma quỷ quái gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ bảo vệ người nhà của mình.

Sydel thản nhiên nghĩ, trên hành làng tối đen, sắc mặt cô tái nhợt như tuyết.

Khách sạn Overlook rất lớn, nhưng cũng đủ để một cô bé đi dạo chơi trong một buổi tối.

Bởi vì gia đình cô ở ngay tại tầng 2, khi Sydel đi ngang qua phòng 237, bất giác dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.

Cô đột nhiên nhớ ra... Hình như cô đã quyên mất cái gì thì phải.

Nhưng suy nghĩ của cô bị cặp song sinh làm gián đoạn, cuối hành lang lại xuất hiện hai đứa trẻ nắm tay nhau. Bọn họ lạnh lùng nhìn chăm chú Sydel, Sydel cũng lạnh lùng nhìn lại họ, mặt không biến sắc đi lướt qua hai người.

Trong 1 tháng nay cô đã phát hiện ra bất cứ hình ảnh không bình thường nào mà cô nhìn thấy đều là ảo giác.

Căn bản không hề có sức sát thương.

Tiếng tranh cãi của cha mẹ xa dần, như bị cô bỏ ngoài tai. Sydel đã xuống dưới tầng, cô đang đi giữa phòng chứa đồ và nhà kho của khách sạn, trên đầu cô đeo một cái đèn pha, trong tay cầm đèn pin, trong túi váy ngủ còn có hai viên pin.

Cô lang thang từ nhà kho này sang nhà kho khác, đi giữa những chiếc kệ khổng lồ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Sydel chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở của mình.

Đương nhiên cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng động của bản thân, giờ nếu cô nghe thấy tiếng người khác ở trong này mới là kỳ quái đó.

Kho hàng tối đen được đèn chiếu sáng, cô bé mặc váy trắng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xanh thẳm lượt qua từng kệ hàng, chân không dừng bước.

Phải nhanh hơn.

Trong đầu cô vang lên thanh âm thúc giục.

Phải nhanh hơn nữa.

Nó nói.

Sydel đi nhanh hơn, như thể đang trôi nổi, cô nhẹ nhàng chuyển từ nhà kho này đến nhà kho khác, rồi dừng lại bên cạnh phòng quản lý.

Chính là chỗ này.

Cô chậm rãi tiến lên, trên bàn là một quyển sổ quản lý nhân sự cũ kỹ.

Sydel mở nó ra, ở trang đầu tiên nhìn thấy một cái tên bị gạch bằng bút đỏ.

Charles Grandi.