Nhưng ánh mắt "Tạ huynh" lại đảo qua bó củi sau lưng nàng một lượt, rồi mới quay lại nhìn nàng. Hắn không nhìn Lộc Quỳnh thêm nữa, cụp mắt xuống, bỗng nhiên nở nụ cười. Đôi mắt đào hoa trong veo kia sau khi khép hờ lại không còn đáng sợ nữa.
Hắn giơ ngón tay lên môi, làm động tác im lặng với Lộc Quỳnh, sau đó xoay người trở lại con đường mòn.
Giọng nói "Tạ huynh" vang lên thanh lãnh: "Không có yêu quái gì cả, chắc là thỏ rừng thôi. Nói đến yêu quái, ta nhớ trong "Sưu Thần Ký" có một câu chuyện khá thú vị, Lý huynh đã nghe qua chưa? Quan phụ mẫu* của huyện ta rất thích đề bạt người tài, Lý huynh không bằng thử xem. Quan lão gia là người ngay thẳng, lại xuất thân tiến sĩ, tiền đồ vô lượng, nếu chúng ta được hắn ta chỉ điểm, chắc chắn sẽ được lợi ích rất nhiều."
(*)Quan phụ mẫu: Quan coi một châu, phủ thời xưa.
Lý Bảo Thành sau khi thi đỗ tú tài thì không còn muốn công danh, cũng chẳng hứng thú với sự ưu ái của vị quan phụ mẫu kia. Nhưng bên cạnh có người hào hứng thảo luận, Lý Bảo Thành ậm ừ đáp lại vài câu, rồi bị đám tú tài kia lôi kéo đi lên núi, đương nhiên cũng quên mất chuyện yêu quái.
Lộc Quỳnh đợi đám người kia đi khuất, lúc này mới xụi lơ xuống đất. Nàng cảm thấy trên mặt ươn ướt, đưa tay sờ lên mới phát hiện ra hai gò má đã ướt đẫm nước mắt.
Phòng bếp cần củi để nấu nướng, nàng đổi hướng khác, cõng củi, vội vàng chạy lên núi.
May mà nàng đến bếp kịp lúc, không làm lỡ việc của mọi người. Chỉ là Lộc đại nương nhíu mày, trách mắng: "Nhìn xem giờ nào rồi! Làm lỡ việc của quý nhân thì có mà gánh!"
Mắng xong, Lộc đại nương mới nhận ra vành mắt Lộc Quỳnh đỏ hoe, trong lòng nàng ta giật thốt, buột miệng hỏi: "Có phải Tuệ Nương lại bắt nạt ngươi không?"
Lộc Quỳnh vội vàng xua tay: "Tam muội không bắt nạt ta, ta không sao."
Lộc đại nương cũng không tiện quản chuyện nhà người khác, chỉ biết thở dài trong lòng, chỉ vào bếp lò, bảo Lộc Quỳnh nhóm lửa.
Cả căn bếp toàn nữ nhân, ngoại trừ Lộc Quỳnh ra, đều là những nữ nhân to béo khỏe mạnh của thôn Lộc gia, ai cũng biết chuyện nhà Lộc Quỳnh. Lúc này, họ đều lắc đầu ngao ngán.
Chuyện nhà Lộc Quỳnh cũng không có gì to tát, cả thôn ai mà chẳng biết. Kế mẫu bước vào cửa, cha ruột cũng thành cha dượng, lòng người khó đoán, con riêng đâu được coi là con ruột.
Lộc Quỳnh không biết Lộc Tuệ vừa bị oan uổng, nàng nhanh nhẹn làm việc, không chỉ nhóm lửa, còn biết nhặt rau, bận rộn làm việc, phụ giúp mọi người. Lúc này, các vị khách quý sắp dùng bữa, gã sai vặt và nha hoàn bên ngoài đã chờ sẵn để hầu hạ. Những nữ nhân trong bếp cũng tăng tốc, chẳng còn thời gian rảnh rỗi để buôn chuyện.
Đợi đến khi món ăn đã được dọn lên vài lần, chủ nhà và khách khứa bắt đầu trò chuyện rôm rả, người trong bếp cũng được ăn chút đồ ăn thừa. Thịt gà, thịt vịt, cá, những món ngày thường khó được ăn, lúc này vừa làm việc, họ vừa rì rầm to nhỏ.
Lộc đại nương bèn nói: "Hôm nay mở tiệc sớm như vậy, các người có biết tại sao không?"
Lộc Quỳnh lắc đầu.
Lộc đại nương có người "hợp tác", liền thao thao bất tuyệt: "Nghe nói hôm nay chủ nhà muốn khoản đãi một vị khách quý."
Nàng ta thần thần bí bí nói: "Nghe đồn là con nhà giàu có ở Giang Nam, nhưng tổ tiên từng sống ở Bảo Phong. Nếu không phải năm ngoái quan phủ ra thông báo, thi khoa tìm người bảo lãnh chỉ được tìm người cùng hộ tịch, vị khách quý kia cũng chẳng quay về đây đâu."
Lộc đại nương chính là kiểu nữ nhân lớn tuổi, từng trải trong thôn. Nàng ta có một nhi tử, sang năm thi tú tài. Với gia cảnh như nhà nàng ta, nếu không phải vì muốn nhi tử được chút văn khí của nhà tú tài, nàng ta cũng chẳng đến đây làm người giúp việc.
Cũng bởi vì trong nhà có người đọc sách, Lộc đại nương biết rất nhiều chuyện mà người trong thôn không biết, ví dụ như quan phủ ra thông báo gì.
Lộc Quỳnh ngưỡng mộ nhìn Lộc đại nương.
Lộc đại nương nói: "Nghe nói quan lão gia muốn gả nữ nhi cho vị khách quý kia, đây chính là chàng rể quý trời cho, vừa đẹp trai vừa thông minh, không biết vị khách quý kia sẽ kết duyên cùng nhà nào đây."