《 Người chơi vui vẻ 》 là chương trình giải trí phát vào thứ sáu hàng tuần trên kênh Sao Biển. Mời ít minh tinh đến tham gia gameshow, các minh tinh sẽ đến để tuyên truyền ca khúc mới, phim điện ảnh hay phim truyền hình hiện đang phát sóng.
Chương trình này không chỉ là con át chủ bài của đài Sao Biển mà còn là chương trình có rating cao nhất trong tất cả các đài. Thậm chí có thể mời rất nhiều nghệ sĩ có tên tuổi lớn trong làng giải trí.
Chỉ là đài Sao Biển lại thuộc quyền sở hữu của công ty giải trí All Star, tất nhiên sẽ chăm chút cho nghệ sĩ nhà mình nhiều hơn. Nếu tiết mục hôm ấy không xếp kín minh tinh địa vị cao thì sẽ nhét người mới vào, để bọn họ làm người qua đường. Mà người mới nào được chọn cũng phải xem vận may của mình.
《 Người chơi vui vẻ 》 là gameshow được người mới ước ao nhất. Có rất nhiều người mới ló mặt trên sóng truyền hình, sau đó được mọi người chú ý, rồi mới dần nổi tiếng hơn. MC của chương trình là bạn bè lâu năm của Vệ Tiểu Phượng, cũng là trụ cột của đài Sao Biển, cố ý mời Úc Tư Dương đến điền vào chỗ trống. Coi như thuận tay ban phát nhân tình.
Vệ Tiểu Phượng đã xem qua kịch bản, trên cơ bản không có trò chơi nào cần vận động mạnh. Vết thương của Úc Tư Dương vừa mới lành không lâu, còn chưa biết có di chứng nào không, trong khoảng thời gian này 100% không thể đóng phim tiếp. Vậy thì vào góp mặt trong một gameshow là lựa chọn không tồi. Tốt xấu gì cũng có thu nhập, không đến mức phát sầu vì tiền.
Cơ mà hắn vừa nghĩ đến cái đầu nham nhở của Úc Tư Dương khi ra ngoài mua đồ ăn thì đã giận ói máu, “Lát nữa đi cạo đầu đi. Cái đầu cậu bây giờ chỗ trọc chỗ tươi tốt, xấu không chịu nổi!”
Làm một cái nghệ sĩ, sao có thể không chú ý đến hình tượng của mình được? Cho dù bây giờ không nổi tiếng cũng phải chú ý gắt gao, tránh để lại điểm yếu, anti nó thấy nó cười cho.
“À.” Úc Tư Dương sờ phần bị cạo. Bởi vì làm phẫu thuận nên phải cạo một mảng, mây giờ mọc ra cứ bị lởm chởm. Nhưng bởi vì nó nằm ở phía sau, sờ lên mới thấy cho nên cậu cũng không biết đẹp xấu ra sao.
La Bằng rửa bát đũa xong, lau tay bước ra ngoài, Vừa ra đã nhìn thấy Úc Tư Dương đang sờ chỗ trọc bèn cười, “Thế này phải cạo trọc rồi. Nhưng để trọc có lên TV được không đây?”
“Mua cho nó bộ tóc giả đi.” Vệ Tiểu Phượng mặc áo khoác vào, sau đó dặn dò La Bằng: “Ngày mai em đưa Úc Tư Dương đến trụ sở của đài Sao Biển, lên tầng bảy tìm Tằng Trân. Cô ấy sẽ đưa hai đứa đi gặp Phương Viên.”
“Ngày mai có thể gặp anh Phương rồi! Em là fan của anh ấy đấy!” La Bằng cười ngu nói.
Vệ Tiểu Phượng giận đánh lên đầu anh, “Thu lại cái bản mặt ngu ngốc của mày đi! Nếu để anh biết ngày mai mày làm gì ngu với Phương Viên thì đừng trách!”
La Bằng tránh trái tránh phải, trốn ra sau lưng Úc Tư Dương, “Áu, Áu! Anh ơi, anh nhẹ tay thôi. Đầu em đấy, có phải quả dưa đâu mà vỗ.”
“Nếu mày dám làm mất mặt anh, hừ hừ…” Vệ Tiểu Phượng mở cửa, hừ hai tiếng uy hϊếp La Bằng, sau đó phóng khoáng rời đi.
La Bằng bị uy hϊếp tới mức mất hồn mất vá, câu lấy bả vai Úc Tư Dương, u buồn nói: “Tiểu Úc, ngày mai cậu phải ngăn anh lại, đừng để anh thấy thần tượng xong rồi làm ra mấy trò con bò. Nếu không, anh Tiểu Phương gọt anh mất!”
Úc Tư Dương còn buồn hơn cả anh, “Làm sao để quay chương trình này?” Để một đầu bếp như cậu đi quay gameshow, hình như độ khó hơi cao?
“A?” La Bằng há hốc mồm, thế mà cũng quên? Mất trí nhớ vippro thế?
Cậu đau khổ học một khoá bổ túc cho chương trình 《 Người chơi vui vẻ 》 sắp tới. Sau khi thiếu niên Úc Tư Dương ký hợp đồng với công ty giải trí All Stars, vẫn luôn học mấy lớp biểu diễn. Cậu ấy còn ghi chú lại vào một quyển thật dày, vừa lúc có thể sử dụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, La Bằng mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng. Hôm qua anh phải giúp Úc Tư Dương học mấy cái căn bản, mãi tới lúc hai giờ sáng mới được ngủ. Tính đến bây giờ còn chưa đủ năm tiếng, La Bằng cảm thấy bây giờ mình có thể vừa đi vừa ngủ.
Úc Tư Dương cũng thế, cậu uể oải cầm hai ly sữa đậu nành từ trong bếp bước ra, “Chào buổi sáng anh La! Nào, ăn bữa sáng đi!”
“Oa ——” La Bằng dùng sức dụi mắt, nhìn chằm chằm bữa sáng tinh xảo và phong phú trên bàn, nước miếng anh sắp chảy ra đến nơi rồi, “Tiểu Úc, cậu làm đấy à?”
“Đúng vậy, không có nguyên liệu gì cả, em làm linh tinh mấy món thôi.” Úc Tư Dương gật đầu, đặt sữa đậu lên bàn, lại đi vào bếp mang ra hai đĩa trứng gà cuộn.
La Bằng nhanh chóng chạy vào toilet, đánh răng rửa mặt với tốc độ cao, vui tươi hớn hở ngồi vào bàn trà. Anh gắp một miếng trứng gà cuộn đưa lên miệng. Trứng cuộn được cố ý làm dày, mềm xốp, lại không có mùi tanh, uống kèm một ngụm sữa đầu nành, bao ngon.
“Thế này là làm linh tinh à? Anh thấy mấy món trước kia mình ăn toàn là rác!” La Bằng vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi.
Úc Tư Dương không hào hứng cho lắm, tối qua cậu không ngủ ngon, luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái. Càng lạ hơn nữa, mỗi lần cậu ngủ tiếp, vẫn mơ thấy giấc mơ đó.
“Anh La, em hơi lo.” Úc Tư Dương lo sợ bất an nói: “Nếu hôm nay em làm hỏng thì sao giờ?”
La Bằng ngậm quẩy, sửng sốt nhìn vành mắt đen sì của Úc Tư Dương. Anh nhanh chóng nuốt miếng quầy vào bụng, kinh ngạc nói: “Chả nhẽ cậu không ngủ cả đêm vì nghĩ về chuyện này à?”
Úc Tư Dương gật đầu.
“Thảo nào trông cậu xuống sắc quá.” La Bằng gãi gáy, “Thật ra cậu cũng đừng lo quá. Có kịch bản cả mà, cậu chỉ cần dựa vào đó làm theo là được. Chú ý thân phận, đừng cướp cảnh quay của người khác, cũng đừng để người khác cản trở cậu.”