Sau này bất động sản của nhà họ Úc đều bị mang đi gán nợ hết, đám họ hàng thì thi nhau né nhà cậu ra. Thiếu niên không có chỗ ở, trước khi bỏ học thì ở ký túc xá, sau khi ký xong hợp đồng với All Star thì chuyển vào nhà trọ với La Bằng, hai phòng ngủ một phòng khách.
Cậu thiếu niên từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nhà, thêm La Bằng nữa thì là kẻ tám lạng người nửa cân. Hai người tuy cũng gọi là cần mẫn, nhưng nhà cửa thì chẳng sạch sẽ nổi, Vệ Tiểu Phượng từng sắc bén đánh giá bằng hai chữ —— “Ổ lợn”.
Về mặt ăn uống, hai người lại càng không để tâm, không ăn cơm hộp thì cũng là đi ăn chùa, từ khi ở cùng nhau tới giờ, phòng bếp cũng chỉ là chỗ có cho vui. Úc Tư Dương mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ bia thì còn có thêm cả mấy cái đồ ăn vặt vô bổ như que cay với khoai tây chiên, không có cái gì nấu cơm được cả.
“Tiểu Úc, hôm nay gọi cơm quán nào đây?” La Bằng chán nản nằm ườn trên sô pha, trong tay cầm một đống hóa đơn.
Úc Tư Dương từ phòng bếp đi ra, lấy tập hóa đơn trên tay La Bằng ném xuống mặt bàn. Cậu là người nói không với cơm hộp, “Anh La, chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, tự nấu.”
La Bằng ngồi bật dậy từ trên sô pha, kinh ngạc nói: “Cậu làm á? Dù sao anh cũng không nấu cơm đâu.” Lúc vừa dọn vào nhà từng làm một bữa, ăn xong hai đứa tý thì toang, từ nay về sau, anh thề cách xa phòng bếp.
“Em nấu.” Úc Tư Dương gật đầu, về phòng lấy ví tiền, “Anh La, đi thôi!”
Siêu thị với nhà bọn họ thuê không xa nhau lắm, đi bộ mười phút thôi là tới rồi, La Bằng mang theo một cái túi bảo vệ môi trường, lúc đi còn không yên tâm hỏi: “Tiểu Úc, cậu chắc chắn là biết nấu cơm chứ? Không phải là mấy món luộc bóng đêm à?”
Úc Tư Dương lườm anh ta một cái, đầu bếp của khác sạn năm sao nấu một bữa phờ ri cho ăn, còn dám không tin tưởng? Có biết cậu nấu một bàn tiệc đáng giá bao nhiêu tiền không?
Nhìn ánh mắt đáng tin của thằng nhóc này, La Bằng quyết định, dù cho đau bụng đến chết, cũng phải cố mà nuốt vào. Không thể đả kích lòng tự tin của thằng nhỏ.
Đến siêu thị rồi, La Bằng bắt đầu lên thực đơn, “Anh muốn ăn thịt kho tàu, thịt bò, cánh gà, à… Còn cả cá, anh cũng thích ăn tôm nữa.” Anh hứng thú bừng bừng, vứt luôn vấn đề “Tiểu Úc có thể nấu cơm hay không” ra sau đầu.
Úc Tư Dương cạn lời nhìn anh, “Chúng ta chỉ có hai người thôi, sao mà ăn được nhiều món như thế?”
La Bằng bỏ một hộp cánh gà vào trong xe, lắc tay, cười nói: “Ôi anh ăn khỏe lắm á, chắc chắn có thể ăn hết.”
Úc Tư Dương đánh giá hình thể của anh ta, yên lặng ném vào trong xe đẩy một túi thịt bò. Hai người mua sắm cực nhanh, không đến nửa giờ, đã mang một đống nguyên liệu ra khỏi siêu thị, trên vai La Bằng còn khiêng một bao gạo. Đi đến dưới nhà trọ, hai người nhìn thấy Vệ Tiểu Phượng đang đi đến cửa, La Bằng vội vàng gọi hắn lại, “Anh Tiểu Phượng, sao anh tới đây thế?”
“Mua nhiều đồ ăn thế, mấy đứa biết nấu à?” Vệ Tiểu Phượng nhìn mấy túi đồ ăn trên tay họ mà nhíu mày. Hắn từng ăn được một bữa ác mộng của La Bằng, đau dạ dày ba ngày liền. Từ đó, hắn có bóng ma tâm lý cmnl.
La Bằng nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Tiểu Úc nói nó làm.”
“Anh Tiểu Phượng cùng ăn trưa nhé.” Đối với ân nhân của thiếu niên, Úc Tư Dương cũng thấy vô cùng cảm kích. Nếu không phải Vệ Tiểu Phượng đưa tay giúp đỡ, tình trạng bây giờ của cậu khéo nát bét luôn rồi.
Vệ Tiểu Phượng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Úc Tư Dương, âm thầm quyết định, nói xong thì đi luôn, kiên quyết không ở lại ngược đãi dạ dày của mình.