Ở Giới Giải Trí Có Một Đầu Bếp Họ Úc

Chương 7

Bậy giờ cậu là cái gì? Cô hồn dã quỷ? Là kẻ trộm, trộm đi mạng sống của người khác hay sao?

Nhưng nếu cậu ở đây, vậy thiếu niên mười tám tuổi kia đã đi đâu mất rồi? Chết cùng với thân thể của cậu ư?

Úc Tư Dương ngồi trước bia mộ, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve di ảnh trên tấm bia, trên ảnh là một thanh niên mi thanh mục tú, nụ cười tươi tắn xán lạn. Bức ảnh này là cậu chụp trước đó không lâu, lúc tham gia cuộc thi nấu ăn quốc tế Bonova. Người làm trong khách sạn chạy tới chụp một tấm, nói rằng muốn dán ảnh đầu bếp ưu tú cho mọi người cùng ngắm, không ngờ tới, cuối cùng trở thành di ảnh của cậu.

Chắc cậu là người duy nhất trên đời này tự đi tảo mộ của chính mình. Úc Tư Dương tự giễu nghĩ. Dựa vào bia mộ của mình, nhìn ngắm đôi tay xa lạ, đôi tay này thon dài trắng nõn, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó không phải là người chịu khổ, không giống tay của cậu, trên tay toàn là vết chai, thô ráp.

Sau khi cậu rời khỏi cô nhi viện, đã bắt đầu làm việc tại khách sạn Phỉ Thúy. Phấn đấu từ một công nhân làm việc vặt cho tới chức vị bếp trưởng, mười năm trôi qua cuối cùng cũng có được thành tựu, lấy được giải thưởng của cuộc thi Bonova. Cậu còn vui vẻ tính đến việc tương lai, khi nào tích đủ tiền rồi sẽ tự mở một quán cơm, còn muốn thi đại học, hoàn thành giấc mộng đại học của mình.

Nhưng giấc mơ của cậu lại bị một cái bình đập tan.

Vốn dĩ cậu cũng được xem như một người đàn ông có triển vọng, lại bị cái bình đè xuống thành tầng lớp công nhân nô ɭệ, lại còn là một tên nô ɭệ nợ mấy trăm triệu.

Mấy trăm triệu luôn!

Làm một người nhỏ bé tiết kiệm mãi mới được trăm nghìn, đời này cậu nào đã thấy được đơn vị hàng triệu. Ai dè mở mắt một cái, cậu lập tức thấy được khoản tiền mấy trăm triệu, tý thì shock tới mức đi bán muối. Cả đời trước cậu có không ăn không uống cũng không tích được khoản tiền lớn như này, Úc Tư Dương mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy mình lại muốn khóc.

Từ sau khi hiểu rõ mình là một đứa trẻ cha mẹ không cần cũng không có ai muốn nhận, Úc Tư Dương đã không còn khóc nữa. Chẳng sợ khó cũng không sợ khổ, bị ức hϊếp bị mắng chửi, cậu đều cắn răng chịu đựng. Nhưng mà ngay thời khắc biết được bản thân đã bị đốt thành đám tro, cậu lại khóc.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn muốn khóc. Nhưng một thằng đàn ông con trai cứ khóc miết còn ra thể thống gì nữa. Úc Tư Dương ra sức kiềm chế nước mắt, ôm lấy chân mình, chôn mặt xuống đầu gối

“Cậu có chuyện gì à?”

Một âm thanh vang lên làm gián đoạn suy nghĩ oán thán của Úc Tư Dương. Cậu ngẩng đầu nhìn người vừa nói, ánh dương sáng chói, người nọ ngược sáng mà tới, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh cao lớn mơ hồ.

“Cảm ơn, tôi không sao cả.” Úc Tư Dương lắc đầu, cũng không đứng lên, cúi đầu chậm rãi nói: “Người thân nhất của tôi vừa mới qua đời, tôi rất đau lòng, ngồi một mình một lúc là sẽ ổn thôi.”

Người nọ “Ừm” một tiếng, nói: “Người chết không thể sống lại, nén bi thương!” Nói xong, bèn quay người rời đi, đi về phía mộ viên đằng trước.

Úc Tư Dương ngây ngốc nhìn theo bóng dáng đã rời xa của người nọ, rồi sau đó lại ngẩn người nhìn bia mộ mình, thì thầm tự nhủ: “Mình còn chưa chết mà, chỉ là… Thân thể trước kia của mình đã chết mà thôi… Mình ly hồn, hay là sống lại nhỉ?”

Chẳng lẽ sau này chỉ có thể tồn tại trong một thân phận khác, coi bản thân thành thiếu niên Úc Tư Dương, gánh vác cuộc đời của cả hai người?

“Thôi được rồi, trước tiên chúng ta phải trả nợ đã! Sau đó tiết kiệm thật nhiều tiền, mở một tiệm cơm nhỏ, còn phải học đại học nữa.” Úc Tư Dương đứng lên, vỗ bụi bẩn trên quần, cúi đầu nhìn thanh niên tươi cười rực rỡ trong ảnh, “Úc Tư Dương, hẹn gặp lại nhé, tôi sẽ đến thăm cậu sau.”

Thiếu niên gượng nở một nụ cười, đôi mắt vẫn còn hồng lắm, nụ cười ấy thật giống với người trong bức ảnh.

Lúc Úc Tư Dương đi tới cổng nghĩa trang, nhịn không được quay đầu nhìn về phía mộ viên cao cấp. Cậu nói với người đàn ông đang nắm tay một đứa trẻ nhỏ bụ bẫm quay lưng với cửa nghĩa trang.

“Cảm ơn.” Úc Tư Dương nhẹ giọng nói.

Người đàn ông giống như cảm ứng được điều gì, đột nhiên quay đầu lại, khoảng cách quá xa, khiến cho Úc Tư Dương không thể nhìn rõ diện mạo của anh. Cậu vẫy tay, quay người đi về phía trạm xe buýt.

“Ba ơi, ba đang nhìn gì thế?” Đứa bé kéo tay ba nó hỏi.

Người đàn ông vỗ đầu nhóc con, “Không có gì, trở về nhé?”

“Vâng ạ.” Bé mập gật đầu thật mạnh, kéo tay anh nhảy nhót không thôi, “Ba ơi, về nhà về nhà, con muốn ăn bánh bao thịt heo.”

Người đàn ông bị con trai kéo đi lúc ngang qua bia mộ mà thiếu niên vừa ngồi, liếc mắt nhìn thấy ảnh chụp và tên được khắc trên bia.

“Úc Tư Dương.” Người đàn ông nhẹ giọng lặp lại cái tên ấy.

Người không quan trọng, từ trước tới nay anh chưa từng phí lòng bận tâm, bây giờ quỷ thần không hay lại ghi nhớ cái tên này.