Trải qua mấy năm, học hết được bản lĩnh của thầy, hơn nữa cậu lại có sáng tạo riêng của bản thân mình, rất nhanh đã thăng tiến trở thành bếp trưởng. Sau đó Úc Tư Dương còn đại diện khách sạn Phỉ Thúy tham gia cuộc thi nấu ăn quốc tế, đạt được giải nhất.
Con đường trước mắt thênh thang rộng mở, sau đó… Cậu bị một cái bình gốm siêu to khổng lồ đập cho ngã lăn ra. Tỉnh lại đã nằm ở bệnh viện, nghe La Bằng kể chuyện để đánh thức hồi ức. Đã rất nhiều lần Úc Tư Dương muốn cắt ngang, muốn nói rằng anh ta đang phí công vô ích, cuối cùng nhịn không nổi nữa, cố gắng hét to nhất có thể: “Anh La, em muốn đi vệ sinh".
“…” La Bằng chớp mắt, tiêu hóa lời cậu vừa nói, lập tức nhảy dựng lên: “Được được được, để anh giúp cậu.”
Nói xong, lấy ra một cái bô từ dưới gầm giường, xốc chăn lên tính giúp lột luôn quần Úc Tư Dương. Úc Tư Dương kinh hãi, nhanh chóng dùng tay ngăn y lại: “Anh La, anh làm cái gì thế?”.
“Giúp cậu đi vệ sinh chứ còn gì!” La Bằng nói thản nhiên như không, nhanh tay lẹ mắt kéo quần bệnh nhân xuống, tiếp theo còn định lột luôn qυầи ɭóŧ của cậu.
Úc Tư Dương níu kéo lấy qυầи ɭóŧ yếu ớt của mình, khóc không ra nước mắt nói: “Dừng tay, mau dừng tay, tôi muốn đi phòng vệ sinh cơ, giúp tôi đến phòng vệ sinh đi…”
La Bằng cười ha ha: “Em giai Tiểu Úc à, không cần thẹn thùng, dùng bô thì cũng thế chứ sao. Cậu còn đang bị thương kia kìa, tốt nhất đừng có di chuyển lung tung.”
Ngươi này bị bệnh gì thế! Úc Tư Dương cực muốn dùng cái bô đập vào đầu anh. Đầu đau quá, xin anh đừng có quậy nữa!
“Ớ… Mấy người đang làm cái gì thế?” Trước cửa phòng bệnh một người đang đứng, nhìn hai người đẩy tới đẩy lui, nghi ngờ hỏi.
La Bằng và Úc Tư Dương đồng thời nhìn sang, trước cửa là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt đỏ bừng.
“Là Từ Mộc Mộc hả? Cậu tới thăm Tiểu Úc đấy à?” Cuối cùng La Bằng buông tha cho cái qυầи ɭóŧ nhỏ đáng thương của Úc Tư Dương, Úc Tư Dương nhanh chóng mặc lại quần, che chăn kín người.
“Chào buổi chiều anh La.” Từ Mộc Mộc chào hỏi La Bằng: “Em vừa mới chạy xong chương trình, đi ngang qua bệnh viện, nên vào thăm Úc Tư Dương một tý.”
La Bằng vẫy tay, nói: “Vào đi, vào đi, ngồi xuống đây! Lúc nãy anh Tiểu Phượng mang một ít trái cây tới, tôi đi rửa cho cậu ăn.”
Từ Mộc Mộc nghe được ba chữ “anh Tiểu Phượng”, mắt sáng cả lên, khách khí nói: “Anh La, không cần phiền như thế đâu.”
“Không phiền, cậu ngồi đi.” La Bằng cầm một anh đào đi phòng vệ sinh rửa sạch.
Từ Mộc Mộc ngồi trên ghế bên cạnh giường, cười nói với Úc Tư Dương: “Úc Tư Dương, cậu tỉnh rồi, chúc cậu nhanh chóng khỏe lại.”
“Cảm ơn.” Úc Tư Dương cũng cười một cái, trong lòng lại không ngừng tự hỏi: thêm ai nữa vậy trời? Tôi nào có biết? Vì sao lại quen tôi thế? Có phải lại nhận sai người rồi không?
Hay là, trong bệnh viện còn có một người giống y hệt cậu, còn trùng tên trùng họ?
“Từ Mộc Mộc, ăn anh đào đi.” La Bằng đi ra ngoài, đưa đĩa trái cây cho Từ Mộc Mộc, lại kéo một cái ghế lại gần, ngồi bên cạnh cậu ta, hỏi: “Một mình cậu tới đây à, người đại diện của cậu đâu rồi?”
“Chị Đình có việc gấp ạ.” Từ Mộc Mộc mất tự nhiên mỉm cười, nhìn sang phía Úc Tư Dương.
Làm người mới cùng vào công ty, Úc Tư Dương khiến cho người khác đố kỵ vô cùng. Tuy rằng trên thực tế người đại diện của cậu là người mới vào giới không lâu, nhưng trên danh nghĩa cậu chính là nghệ sĩ dưới tay Vệ Tiểu Phượng.