Lợi dụng lúc Trần Thụy và Phương Kỳ Sinh không chú ý, Đinh Nhan đi qua và cởi giày trên chân phải của người phụ nữ ra, quả nhiên ở lòng bàn chân cô ấy thấy một lá bùa giam cầm. Để vẽ được loại bùa chú này cần phải có tu vi nhất định, xem ra kẻ đã làm bùa chú này khá có bản lĩnh, chỉ tiếc là tâm địa độc ác.
Đinh Nhan vẽ một ký tự "Khử" trong không khí, rồi đánh vào lòng bàn chân của người phụ nữ.
Trần Thụy đang kiểm tra đầu của người phụ nữ, liếc mắt thấy Đinh Nhan cởi giày của người phụ nữ, cảm thấy rất kinh ngạc trước hành động táo bạo của cô. Anh định ngăn cô lại vì không muốn phá hỏng hiện trường vụ án, nhưng ngay sau đó anh thấy một tia sáng vàng bắn ra từ ngón tay của Đinh Nhan, rồi nhanh chóng chui vào lòng bàn chân của người phụ nữ.
Khi nhìn lại, không còn thấy gì cả, tia sáng vàng lúc nãy dường như chỉ là ảo giác của anh.
Đinh Nhan thấy Trần Thụy nhìn mình, liền nhanh chóng xỏ lại giày cho người phụ nữ và nói: "Em thấy kiểu giày của cô ấy đẹp quá nên muốn xem kỹ một chút, tiếc là cô ấy không ở đây, nếu không em đã hỏi mượn giày cô ấy thử rồi."
Phương Kỳ Sinh: "..." Đây là lúc để mượn giày à? Người bình thường nhìn thấy người chết đã sợ đến mức chân nhũn ra rồi, cô còn có tâm trạng để quan tâm đến kiểu giày? Chị dâu hôm nay thật khác thường, đáng sợ quá.
Thấy hành động khác thường của Đinh Nhan, Trần Thụy cũng chỉ nhìn cô một cái rồi im lặng.
Đinh Nhan thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ muốn nhanh chóng hóa giải bùa chú cho người phụ nữ, quên mất rằng mình không còn là một cao thủ huyền học nữa mà chỉ là một nông dân bình thường. Người bình thường nào lại không sợ người chết, mà cô lại thản nhiên cởi giày của người chết, hình tượng này quả thật rất kỳ quái.
May mắn thay, Trần Thụy không níu kéo cô, nếu không thì cô còn phải nói linh tinh đủ kiểu nữa.
Tuy nói sớm muộn gì Trần Thụy cũng biết chuyện này, nhưng bây giờ nói thì quá đột ngột. Đinh Nhan sợ anh sẽ không tiếp thu được ngay. Dù sao thì anh cũng khác những bà già kia. Những bà già ấy vốn tin vào những thứ này, còn anh thì lại được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật. Nếu đột nhiên biết trên đời còn có chuyện thần linh quỷ quái thì quan niệm sống của anhchắc chắn sẽ bị đảo lộn.
Chuyện tiếp theo thì là việc của cảnh sát rồi. Đinh Nhan hỏi Trần Thụy: "Em có thể về nhà được chứ?"
Trần Thụy đáp: "Làm xong thủ tục là có thể về." Nói xong, anh gọi Phương Kỳ Sinh: "Kỳ Sinh, anh làm thủ tục cho cô ấy."
Trong xe có sẵn giấy bút, Phương Kỳ Sinh làm thủ tục cho Đinh Nhan ký.
Đinh Nhan nói: "Vậy em về nhà đây."
Trần Thụy gật đầu.
Bên bờ sông đã tụ tập không ít người hiếu kỳ. Thấy có người chết trôi từ dòng sông, ai nấy đều hốt hoảng. Có người can đảm tiến lại gần xem, rồi nhận ra người chết và kinh ngạc nói: "Đây không phải là Ngưu Xuân Lệ sao?"
Người bên cạnh hỏi: "Ngưu Xuân Lệ là ai?"
"Chính là cô gái ở nhà mẹ đẻ bên kia của tôi. Cha cô ấy thích buôn bán, cũng kiếm không ít tiền. Mẹ cô ấy mất sớm, cha cô ấy không lấy vợ khác, chỉ có một mình cô ấy. Cô ấy lấy tên là Vương Kiến Thiết. Mùa xuân năm nay, cha cô ấy uống rượu say rồi ngã nhào xuống sông. Sau đó, Ngưu Xuân Lệ theo chồng về Chủy Đầu Doanh. Chúng tôi đều bảo cô ấy ngốc, vì cô ấy như vậy là trao hết tài sản cho họ. Nhưng nghe nói Vương Kiến Thiết đối xử với cô ấy không tệ, hai người đã kết hôn hơn bốn năm mà cô ấy vẫn chưa có con, nhưng Vương Kiến Thiết cũng không trách cô ấy, mẹ chông cũng rất yêu thương cô ấy... Thật không ngờ cô ấy lại chết, lại còn chết ở đây nữa. Chủy Đầu Doanh cách thôn chúng tôi khoảng năm con đường."
Người phụ nữ này có vẻ rất hiểu về Ngưu Xuân Lệ, nói rất rõ ràng.
Trần Thụy hỏi bà ta: "Tam đại nương xác định cô ấy chính là Ngưu Xuân Lệ à?"