Edit by NHT Chang
=======
Chuyện của sói con cần phải được tính toán kỹ lưỡng, đêm nay chắc chắn là sói mẹ sẽ không tìm đến, nên Hạng Biệt bảo Mộc Linh đi nghỉ trước.
Mộc Linh cũng không cố tỏ ra kiên cường, đêm qua cô đã thức trắng, đêm nay chắc chắn không thể gắng gượng thêm được.
Kết quả là, Mộc Linh cảm giác mình vừa mới nhắm mắt thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là tiếng gọi đầy lo lắng của Ngụy Ly: “Viện trưởng, viện trưởng!”
Mộc Linh mơ màng mở mắt, nhìn vào đồng hồ trên màn hình quang học, thấy đã một giờ rưỡi sáng.
Cô ngái ngủ hỏi lớn: “Có chuyện gì vậy?”
Bên ngoài vang lên tiếng của Ngụy Ly: “Viện trưởng, sói con xảy ra chuyện rồi!”
“!”
Mộc Linh lập tức tỉnh táo hẳn, vớ lấy áo khoác rồi chạy thẳng ra ngoài!
....
Tầng một.
“Gào u... gào u…”
“Bùm! Bùm!!”
Chưa tới trạm thú y, Mộc Linh đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng sói hú đứt quãng, xen lẫn tiếng đập vào lan can sắt. Đến khi vào trong, cảnh tượng hiện ra khiến cô bàng hoàng như thể đang thấy cảnh tượng “Đại náo Thiên Cung.”
Con sói con vốn đang truyền dịch trên bàn phẫu thuật giờ đã biến mất, trên sàn nhà toàn là máu, mảnh vỡ của chai truyền dịch cùng những vũng thuốc đổ tràn ra.
Các dụng cụ phẫu thuật trên xe đẩy lăn lóc khắp sàn, thuốc men và cốc chén trên bàn đều rơi tứ tung. Từ phía trong phòng bệnh thú cưng, còn vang lên tiếng gầm gừ thấp giọng đầy căng thẳng của Kỳ Lân, kèm theo tiếng nó cào cửa sắt.
Mộc Linh đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nhìn về phía Hạng Biệt đang ngồi xổm cạnh tủ thuốc, nhìn xuống dưới gầm tủ.
Hạng Biệt nhận thấy ánh mắt cô, quay đầu lại giải thích: “Nó ở trong này.”
Mộc Linh: “…”
Cô cảm thấy mắt mình tối sầm, suýt ngất: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Ngụy Ly cuống quýt xin lỗi: “Viện trưởng, là lỗi của tôi, tôi chỉ chợp mắt một lát, không ngờ sói con lại tỉnh nhanh đến vậy, nó nhảy khỏi bàn phẫu thuật, tôi cố bắt nó lại nhưng nó trơn quá, không tài nào bắt được. Anh Hạng nghe thấy tiếng động nên xuống giúp tôi, nhưng sói con đã chui vào dưới tủ, không chịu ra ngoài. Tôi lo quá, sợ rằng vết thương của nó có thể đã bung ra rồi…”
Mộc Linh: “…”
Đầu Mộc Linh đau âm ỉ, nhưng nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi của Ngụy Ly, cô cũng không nỡ trách mắng. Hôm nay anh đã làm việc cả ngày, ngủ gật một chút khi canh đêm cũng là bình thường, đêm qua cô cũng đã từng chợp mắt khi canh chừng Kỳ Lân. Điều quan trọng là theo dự tính, sói con lẽ ra còn phải ngủ thêm ít nhất năm tiếng nữa. Chẳng lẽ do gien của sói mẹ Ô Tuyết Lang có miễn dịch với thuốc gây mê nên sói con cũng thừa hưởng phần nào khả năng kháng thuốc?
Nhưng đây không phải lúc để bàn về chuyện này. Mộc Linh xắn tay áo, nói: “Không sao đâu, anh Ngụy, đi lấy một hộp đồ hộp lại đây.”
Hạng Biệt đứng dậy, trong tay đã cầm sẵn một hộp thịt hộp đã mở nắp, cau mày nói: “Thử rồi, không dẫn nó ra được.”
Mộc Linh tiến tới nhận lấy hộp thịt, rồi phẩy tay bảo hai người đàn ông: “Hai anh đã bị sói con ghi thù rồi, cứ ở đây thì nó lại càng không ra, các anh ra ngoài đi, đóng cửa lại, để đây cho tôi.”
Ngụy Ly lo lắng: “Viện trưởng, cô chắc chứ?”
Mộc Linh: “Viện trưởng không muốn nghe hai từ ‘chắc chứ’, viện trưởng chắc chắn làm được!”
Ngụy Ly: “…”
Hạng Biệt nhắc nhở: “Cô mặc đồ bảo hộ vào.”
Mộc Linh gật đầu, xua tay bảo hai người đi ra ngoài: “Đi đi.”
Sau khi Hạng Biệt và Ngụy Ly rời đi, Mộc Linh mặc đồ bảo hộ vào, thay vì chú ý đến sói con thì cô lại đi vào khu phòng bệnh.
Quả nhiên, trong chuồng, Kỳ Lân vẫn đang cào cửa sắt, dáng vẻ trông rất kích động, sức lực cũng mạnh, đến nỗi băng quấn ở chân phải của nó có dấu hiệu lỏng ra.
Mộc Linh ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt nó, khẽ gọi: “Kỳ Lân, lại đây.”
Con hổ vàng lớn gầm gừ giận dữ đi tới, thân hình to lớn áp sát vào lan can, gầm lên giận dữ về phía Mộc Linh: “Grừ!”
Mộc Linh đưa tay vào trong một chút, Kỳ Lân khịt khịt ngửi ngón tay cô nhưng không tấn công…
Mộc Linh đưa tay vuốt nhẹ bộ lông khô ráp của con hổ lớn, dỗ dành nhẹ nhàng: “Ngoài kia làm em khó chịu à? Đừng sợ, anh Hạng và anh Ngụy không phải đang làm hại sói con đâu, là sói con nghịch ngợm quá, giờ họ cũng đã ra ngoài hết rồi, giờ chỉ còn chị ở đây với em thôi.”
Có một thành ngữ gọi là “gϊếŧ gà dọa khỉ,” có nghĩa là gϊếŧ một con gà trước mặt con khỉ để con khỉ sợ mà ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ tình huống cũng tương tự vậy, tuy Kỳ Lân không quen sói con, nhưng tiếng “vây bắt” của Hạng Biệt và Ngụy Ly bên ngoài khiến nó cảm thấy bị đe dọa, bị uy hϊếp, nên nó phản ứng lại bằng cách trở nên hung dữ và phòng thủ hơn, khiến nó cào cửa đầy tức giận.
Mộc Linh hiện đang cố gắng trấn an nó.
Mộc Linh rất kiên nhẫn, lúc đầu Kỳ Lân vẫn còn gầm gừ, cô nhẹ nhàng xoa đầu nó, xoa tai, luồn tay xuống dưới cổ và gãi nhẹ.
Cuối cùng, sau khoảng năm phút dỗ dành, con hổ đang mất kiểm soát dần dần dịu lại, đến khi Kỳ Lân chịu ngồi xuống rồi nằm xuống, Mộc Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ: “Kỳ Lân ngoan, chị đi xem sói con thế nào nhé, giờ chắc nó cũng sợ lắm.”
Mộc Linh khẽ bước ra khỏi chuồng, Kỳ Lân nhìn theo cô rời đi, vẫy đuôi một cái rồi nằm im.
.....
Sói con vẫn co rúm dưới đáy tủ thuốc, không chịu ra, nhưng tiếng kêu run rẩy của nó đã yếu dần, chứng tỏ nó đang kiệt sức.
Mộc Linh không vội ép nó ra ngoài. Với trạng thái hiện giờ, sói con đang rất căng thẳng và cần thời gian để ổn định lại.
Cô đẩy hộp thịt hộp vào gần đáy tủ, sau đó lấy một cái bát sạch, đổ vào chút nước ấm, cũng đẩy vào trong. Xong xuôi, cô ngồi xuống ghế sofa chờ đợi.
Con sói nhỏ vốn đã bị thương nặng, giờ đây đã rất kiệt sức, nhưng bản năng sinh tồn khiến nó không dám thả lỏng. Nó rúc sâu trong góc tủ, run rẩy, cuộn tròn thân mình lại.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua, nó dường như sắp ngất.
Khoảng cách tới đồ ăn và nước uống chỉ vài bước, nó đã ngửi thấy mùi thịt, nó rất muốn ăn nhưng cũng rất sợ.
Bốn phút, năm phút, sáu phút…
Cuối cùng, đến phút thứ mười, Mộc Linh nghe thấy tiếng từ dưới tủ vọng lên, đó là tiếng sói con đang liếʍ nước.
Đợi thêm một lúc, cô lại nghe thấy tiếng nhai nhóp nhép, là sói con đang ăn hộp thịt.
Đoán chừng đã ăn xong, Mộc Linh đứng dậy khỏi sofa, bước đến tủ thuốc rồi cúi xuống, đôi mắt đen láy nhìn vào trong tủ.
Sói con nhận ra sự xuất hiện của cô liền hoảng sợ lùi lại, rút vào góc, định gầm gừ dọa nạt thì cô đã lên tiếng trước: “Gào u! Gào u!”
Sói con: “…”
Nó ngẩn người, ngơ ngác nhìn người đối diện.
Mộc Linh tiếp tục: “Gào u! Gào u! Gàooooooooooo u!”
Cô còn kéo dài giọng.
Sói con: “…”
Sói con càng thêm bối rối, nó nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải, thử mở miệng: “Gào…”
“Gào—— u!” Mộc Linh ngắt lời nó, còn gào to hơn: “Gào u u u u u u!”
Sói con không thể tìm được chỗ để chen vào, đành im lặng, đôi mắt trong veo của nó vẫn nhìn người đối diện đầy cảnh giác.
Ngụy Ly ngoài cửa đã sắp suy sụp, đau khổ nói: “Anh Hạng, tiêu rồi, đây là tiếng của viện trưởng, viện trưởng điên rồi! Cô ấy mới làm việc có hai ngày mà tôi đã khiến cô ấy phát điên rồi!”
Hạng Biệt: “…”
Mộc Linh trong phòng gọi với sói con suốt năm phút đến khô miệng, rồi dừng lại để đi uống nước.
Khi cô vừa uống nước vừa liếc qua thì thấy sói con đã lén lút đến mép tủ, thò nửa cái đầu ra nhìn cô.
Hừ, nhóc con, bắt đầu tò mò về “dì” rồi phải không?
Mộc Linh uống nước xong thì quay lại ghế sofa ngồi, cúi đầu nghịch máy chiếu quang học.
Cô ngồi im không động đậy, sói con dưới đáy tủ ngần ngừ thêm một lúc rồi cuối cùng cũng bò ra thêm chút nữa.
Nó di chuyển khó nhọc vì chân bị thương.
Thấy sói con đã ra khỏi chỗ trốn, Mộc Linh đặt máy chiếu xuống, đưa tay ra: “Lại đây nào.”
Sói con không nhúc nhích.
Mộc Linh đổi giọng: “Gào u.”
Sói con lại nghiêng đầu, nó ngồi yên tại chỗ, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu: “Gào u~”
Mộc Linh: “Gào u!”
Sói con: “Gào u~”
Đêm khuya, lúc một giờ sáng, một màn song ca giữa người và sói vang lên.
...
Ngụy Ly ngoài cửa nghe thấy tiếng hú vang lên từng lúc, anh rầu rĩ nói: “Anh Hạng, chúng ta thực sự không vào à? Tôi lo cho trạng thái tinh thần của viện trưởng quá!”
Hạng Biệt ngồi trên ghế dài: “Nghe tiếng gọi của cô ấy khá hăng hái đấy chứ.”
Ngụy Ly vò đầu bứt tóc: “Càng hăng hái thì càng đáng sợ! Mà còn hú càng lúc càng giống nữa chứ!”
Đúng vậy, giờ mà chỉ nghe âm thanh thì không ai phân biệt được tiếng hú của viện trưởng và tiếng sói hoang đâu!
“Cạch.”
Ngụy Ly đang lo lắng thì cánh cửa trạm thú y bất ngờ mở ra.
Anh lập tức đứng lên, Hạng Biệt cũng nhìn sang.
Ngay sau đó, họ thấy Mộc Linh từ trong cửa bước ra, tay trái ôm một con sói nhỏ run rẩy, tay phải xách theo một chiếc hộp thuốc, bình thản nói: “Tôi đi vào phòng bệnh thay thuốc cho sói con, hai anh ở đây dọn dẹp lại nhé.”
Nói xong, Mộc Linh cảm thấy sói con trong lòng vì sợ Ngụy Ly và Hạng Biệt mà bắt đầu chui tọt vào áo khoác của cô.
Cô liền dỗ: “Rồi rồi, dì ở đây rồi, không phải sợ.”
Không dám để sói con ở gần hai người này thêm, cô giao việc cho họ rồi bế sói con vào phòng bệnh xa nhất so với Kỳ Lân.
Vì khác loài, cô không muốn để sói con quá gần Kỳ Lân.
Phòng bệnh trống trải, Mộc Linh ngồi xuống đất, mở hộp thuốc ra.
Sói con nhất quyết không chịu rời khỏi cô, sợ hãi nhìn quanh căn phòng xa lạ.
“Dì kiểm tra vết thương chút nhé.” Mộc Linh tháo băng của nó, dùng khăn sát trùng lau vết máu, phát hiện chỉ khâu quả nhiên đã bung một mũi, cô chỉ có thể thở dài, rồi lấy kim chỉ ra.
Cuối cùng, đến khi Ngụy Ly dọn dẹp xong bên ngoài và nhẹ nhàng bước vào, anh thấy viện trưởng đã khâu xong cho sói con. Cô đang dựa vào tường ngồi, con sói nhỏ bằng cỡ con mèo nằm trong lòng cô, mắt lim dim như sắp ngủ.
Ngụy Ly lặng lẽ rời khỏi, làm khẩu hình nói với Hạng Biệt.
Hạng Biệt không nói gì, chỉ cầm lấy túi rác, buộc túm lại rồi mang ra ngoài.
Một lúc sau, anh quay lại với một chiếc chăn, đưa cho Ngụy Ly: “Mang cho cô ấy.”
Ngụy Ly cầm chăn đi vào, khi đi qua chuồng của Kỳ Lân, anh thấy ánh mắt đầy cảnh giác của nó, vội vàng đi nhanh hơn, đưa chăn xong rồi lập tức chạy ra ngoài.
Sói con đã gần ngủ, Mộc Linh đứng dậy, bế nó lên lấy chăn, trải ra rồi đặt nó lên trên.
Sói con lập tức tỉnh dậy, loạng choạng bước hai bước về phía cô, tựa vào người cô rồi ngồi xuống.
Mộc Linh nằm xuống, ôm lấy nó, nhẹ nhàng vỗ về: “Ngoan nào, dì không đi đâu, dì sẽ ở đây ngủ với con. Có dì ở đây, không phải sợ gì hết, dì là viện trưởng, dì là lớn nhất ở đây!”
Nửa đêm ồn ào một phen, Mộc Linh cũng thấm mệt.
Bên ngoài, Hạng Biệt vẫn ở lại để phòng cô có việc cần, anh để Ngụy Ly đi nghỉ ngơi vì ngày mai còn làm việc.
Trong khi các nhân viên ở vườn thú Bicker còn đang tất bật với sói con…
Trên mạng, video thay băng và cắt móng cho Kỳ Lân đã có hơn một tỷ lượt xem và hơn trăm ngàn bình luận, thậm chí video còn leo lên top 1 tìm kiếm của mạng xã hội vào lúc 10 giờ tối và chưa hề giảm nhiệt.
Vì sức nóng tăng nhanh, video đã được nhiều người xem hơn, thậm chí thu hút sự chú ý của các nền tảng tin tức lớn và các tổ chức chính thức.
Hàng loạt tài khoản báo chí, tài khoản chính thức, đăng tin nhắn và gửi cả thư trực tiếp, nhưng phía “Vườn thú Bicker” lại không hề phản hồi gì với đông đảo cư dân mạng.
【Chuyện gì vậy? Cô ấy ngủ rồi sao?】
【Cô ấy làm sao có thể ngủ được?! Cô ấy hại tôi như thế này, vậy mà cô ấy lại ngủ ngon lành sao!】
Thế là, bên dưới hashtag #Hiện trường cắt móng chiến hổ nghỉ hưu#,
Một hashtag thứ hai về vườn thú Bickẻ nhanh chóng xuất hiện trên top tìm kiếm.
Tên hashtag đó là — #Người phụ nữ kia, cô đã ngủ chưa? Tôi không ngủ được, tôi nhắm mắt lại là thấy cô!#======