Tinh Tế Đệ Nhất Vườn Bách Thú

Chương 17

Edit by NHT Chang

=======

Sau khi giải thích xong, Mộc Linh vội vã xem phản hồi từ phần bình luận.

Thấy mọi người vẫn còn nhiều hoài nghi, cô nhanh chóng nói thêm: “Thật sự là không có nói dối, tôi sẽ đăng bản báo cáo gửi nuôi của Thanh Chước lên sau... Hả? Sói Ô Tuyết rất khó sinh sản, gần như không có sói Ô Tuyết con nào sinh ra trong tự nhiên? Ừm, nơi này của chúng tôi không hoàn toàn là tự nhiên, động vật trong vườn đều được tiêm phòng từ nhỏ, có báo cáo sức khỏe đầy đủ, tất cả đều được chăm sóc hợp lệ... Còn bố của sói con à? Tôi không biết, nhân viên chỉ thấy nó ở cùng mẹ lúc phát hiện ra thôi…”

“Còn tôi là ai? Ha ha, bị mọi người phát hiện rồi, thật ra tôi không phải người bình thường, tôi là viện trưởng vườn thú đấy, ở đây tôi là lớn nhất!”

“Tại sao viện trưởng phải tự mình thay băng cho thú? Tay nghề của tôi có ổn không ư? Được chứ, tôi có học chuyên ngành y… Không, tôi không làm thú bị tổn thương đâu…”

Sợ rằng kiến thức thú y nửa vời của mình sẽ bị lộ, Mộc Linh vội vàng chuyển chủ đề: “Mọi người không phải muốn xem Kỳ Lân sao, hãy xem Kỳ Lân trước đã nhé. Còn bố của sói con là ai, tôi sẽ điều tra rồi đăng video thông báo cho mọi người sau.”

Mộc Linh nhanh chóng đi vào khu bệnh xá, đến gần chuồng của Kỳ Lân thì thấy sói con trong tay bỗng có chút bồn chồn, cô đặt nó xuống đất để nó tự đi chơi, sau đó cầm hộp y tế bước vào chuồng Kỳ Lân.

Cuối cùng, khán giả trong phòng live stream cũng được nhìn thấy chú hổ mà họ đã mong chờ từ lâu! Bình luận lại bùng nổ ngay lập tức.

【Kỳ Lân! Kỳ Lân! Để chị ôm em nào!】

【Hôm nay trông Kỳ Lân có vẻ khỏe hơn hôm qua nhiều, mắt cũng sáng hơn rồi!】

【Thật sự là hổ Kỳ Lân… tôi còn tưởng video là giả cơ!】

【Viện trưởng giỏi thật, dám đến gần nó luôn!】

【Vườn thú của các bạn có dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào không vậy? Nếu không thì không cách nào giải thích được một chiến thú bị rối loạn tâm lý mà lại thân thiện với con người như vậy…】

【Nó có thân thiện với ai cũng được không? Nếu tôi đến gần, liệu Kỳ Lân cũng để tôi tiếp cận không?】

Ngụy Ly thấy được dòng bình luận này, lạnh lùng cười nhạt.

Thân thiện với ai cũng được ư? Nếu anh dám bước vào chuồng Kỳ Lân nửa bước, thì nó đã xé xác anh rồi!

“Kỳ Lân, ăn sáng xong chưa nào?” Mộc Linh nhìn vào bát ăn của Kỳ Lân, thấy đã trống trơn, rất hài lòng, liền xoa xoa đầu chú hổ.

Kỳ Lân thấy Mộc Linh vào, liền ngồi dậy từ tư thế nằm, đuôi dài vung nhẹ sau lưng, để cô thoải mái vuốt ve nó.

【Aaaa! Bé Kỳ Lân của tôi vẫy đuôi với tôi kìa, nó chắc chắn thích tôi rồi! Hu hu tôi cũng thích nó lắm!】

【Kỳ Lân yêu dấu, vì Kỳ Lân mà chị sẵn sàng làm mọi thứ!】

Người dùng “Tôi là cún của Kỳ Lân” đã gửi tặng “Phi thuyền vũ trụ” x1.

Người dùng “Không phải fan hổ mà là fan Kỳ Lân” đã gửi tặng “Kẹo màu” x100.

Phi thuyền vũ trụ và kẹo màu là quà tặng trong phòng live stream, mỗi viên kẹo màu có giá một đồng tiền liên hành tinh, còn một phi thuyền có giá năm trăm đồng.

Mộc Linh thấy thật sự có người tặng quà, phấn khích cảm ơn, cô nhắc nhở thêm: “Cảm ơn mọi người đã tặng quà, nhưng các bạn nhỏ chưa thành niên thì không được tặng đâu nhé! Nếu các bạn muốn ủng hộ Kỳ Lân, có thể nhấn theo dõi, sau này nhớ like và bình luận nhiều hơn cho video của chúng tôi. Đương nhiên, khi nào khai trương, các bạn cũng có thể rủ gia đình đến chơi, sẽ có nhiều ưu đãi trong ngày khai trương, chi tiết trong bài đăng trước của tôi.”

Mộc Linh nhân tiện quảng cáo thêm, rồi bổ sung: “Đúng rồi, toàn bộ doanh thu từ live stream hôm nay sẽ được dùng để mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho Kỳ Lân, sau này chúng tôi sẽ đăng video để mọi người xem. Cảm ơn tình yêu của các bạn dành cho Kỳ Lân, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thay băng nhé.”

【Cảm ơn vợ yêu, tiền kiếm được để mua đồ ăn cho Kỳ Lân, vậy thì tôi dù có phải nhịn ăn nhịn mặc cũng phải tặng vài chiếc xe cho nó mua đồ sấy lạnh ăn!】

【Mau thay băng đi, để tôi xem liệu Kỳ Lân có thực sự ngoan ngoãn hợp tác không!】

Lúc thay băng, Mộc Linh không thể để ý đến phần bình luận, cô ngồi bệt xuống sàn, vỗ vỗ đầu gối mình: “Kỳ Lân, đưa chân nào.”

Kỳ Lân đã quen với quy trình thay băng vài ngày nay, thấy cô ra hiệu, nó liền giơ bàn chân to lên, “bốp” một cái, đặt mạnh xuống chân cô.

Mộc Linh cầm lấy chân trước của nó, tháo miếng băng gạc và hướng về phía camera để mọi người xem vết thương.

Vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là trầy xước và rách da nhẹ. Cô mở lọ thuốc sát trùng, dùng tăm bông chấm dung dịch và sát trùng kỹ lưỡng rồi bôi thuốc mỡ, cuối cùng là quấn băng gạc sạch sẽ lại.

Các động tác của cô rất thuần thục. Xử lý xong một chân, cô lại bảo: “Đưa chân kia.”

Kỳ Lân thu chân đầu tiên về, đưa chân thứ hai ra, còn cúi xuống ngửi chân vừa được thay băng.

【!!! Nó hiểu thật rồi!!!】

【Trời ơi, hãy cho nó đi thi cao học, chắc chắn nó làm được!】

Sau khi thay băng xong, Mộc Linh lại vỗ nhẹ bên phải, nói: “Kỳ Lân, nằm ngang ra đây, chị thay băng ở mông cho em nào.”

Nghe thấy thế, Kỳ Lân biết là cô sắp động đến mông nó rồi. Chân thì không sao, nhưng nó không thích ai chạm vào mông mình, thế là nó nằm ỳ xuống sàn, nhắm mắt lại giả vờ không nghe thấy gì.

Thấy nó không hợp tác, cô đành phải bò ra sau mông nó ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Kỳ Lân đã muốn đứng dậy rời đi, nhưng cô đã đoán trước được điều này, liền giữ chặt mông nó lại, trêu: “Xem em chạy đi đâu cho được!”

Kỳ Lân tỏ vẻ không hài lòng, quay lại gầm lên: “Gào!”

Một tiếng gầm khiến cả bình luận phát hoảng.

【Trời đất ơi, nó sắp cắn người rồi kìa!】

【Cô thô bạo quá nó mới phản kháng chứ sao, ai lại đi chọc vào mông hổ cơ chứ, mau thả nó ra đi!】

【Aaa, chạy đi chị ơi!】

“Gào cái gì mà gào, hôm nay em có hét đến khản cổ cũng chẳng ai cứu được đâu!” Mộc Linh đã quá quen với việc Kỳ Lân hay cằn nhằn mỗi khi cô thay băng cho nó, nên không bận tâm. Cô thậm chí còn nhấc mông nó lên và kéo chân phải của nó ra khỏi phần thân.

Kỳ Lân vô cùng khó chịu, lại gầm lên: “Gào!”

Mộc Linh bất ngờ cúi xuống, “chụt” một cái vào trán nó.

Kỳ Lân khó chịu, không cho cô hôn, còn dùng trán đẩy vào cằm cô.

Cô nhất quyết phải hôn, lần lượt hôn tai, hôn mắt, rồi hôn cả mũi nó.

Cuối cùng, Kỳ Lân đành chịu trận, nằm im, nằm ỳ xuống đất, trong miệng gầm gừ, trông vẻ rất bất mãn.

Thấy nó chịu yên rồi, Mộc Linh liền tháo băng ra, hướng về phía camera: “Mọi người nhìn này, vết thương ở chân phải của Kỳ Lân là do bị rắn cắn, cắn rất sâu, vết răng phải đắp thuốc vài ngày nữa mới lành được.”

Rồi lại thực hiện các bước cũ: sát trùng, bôi thuốc, băng gạc. Trong quá trình này, Kỳ Lân không chịu nổi, thỉnh thoảng quay lại định cắn tay cô, nhưng Mộc Linh chỉ đẩy mặt nó ra, trông y hệt như một nữ y tá sắt đá!

【…】

【Cô này gan thật đó…】

【Tết này tôi khỏi dán thần giữ cửa, dán hình viện trưởng chắc chắn còn hiệu quả hơn!】

Thay băng xong chân sau, Kỳ Lân lập tức thu chân về, giấu dưới mông, đuôi thì cụp chặt lại, không cho cô chạm vào mông nó nữa.

Mộc Linh cũng không bận tâm, cô lại dịch lên trước, kiểm tra vết thương ở lưng của nó.

Thay băng ở lưng thì Kỳ Lân ngoan hơn nhiều, vì vết thương ở đây lớn, cô phải xử lý kỹ, đến lúc gần xong thì nó đã buồn ngủ.

Khi nghe thấy tiếng cô thu dọn hộp y tế, chú hổ mới ngơ ngác quay đầu lại nhìn cô.

Cô tiện tay xoa xoa đầu nó, nói: “Hôm nay Kỳ Lân đã ngoan ngoãn thay băng, có thể thưởng cho một hộp pate thịt nhé. Để chị đi lấy cho em.”

Chẳng cần cô phải đi lấy, vừa nghe vậy, Ngụy Ly đã ra ngoài mang vào một hộp pate, ném cho cô.

Mộc Linh xé hộp pate rồi đổ phần thịt vào bát ăn của Kỳ Lân.

Kỳ Lân nhanh nhẹn ngồi dậy, cúi xuống liếʍ một cái, rồi ngoạm một phát hết sạch phần thịt.

【Miệng của vực sâu!】

【Hu hu tôi cũng muốn hôn Kỳ Lân, tôi cũng muốn ôm Kỳ Lân, aaaaa tôi phát điên rồi!】

【Thật sự ngoan ngoãn thay băng, rốt cuộc bao giờ mới tiết lộ tình trạng tâm lý của Kỳ Lân? Có phải nó đã hồi phục hoàn toàn không? Rốt cuộc các người đã chữa trị thế nào vậy?!】

【Vậy còn các chiến thú ở sở thú khác thì sao? Có nhân viên nào ở sở thú khác ra đây chia sẻ không? Đừng trốn nữa, tôi không tin là không có sở thú nào vào để thăm dò cả!】

【Khụ khụ… sở thú của chúng tôi cũng có hai chiến thú hạng B đã nghỉ hưu, nhưng chúng vẫn rất cảnh giác và nhạy cảm, ngày càng trầm cảm. Chúng tôi đã cho chúng ở phòng tốt nhất, nhưng chúng vẫn không vui. Trời biết khi nhìn thấy hổ Kỳ Lân ở đây ngoan ngoãn thế này tôi sốc thế nào… chỉ có người trong ngành mới hiểu điều này gây chấn động đến mức nào!】

【Không trong ngành cũng thấy quá kinh ngạc rồi…】

【Bộ não của tôi nhỏ bé quá không hiểu nổi nữa…】

Thay băng cho Kỳ Lân xong, Mộc Linh cầm hộp y tế, lại đi thay băng cho sói con.

Sói con lúc này đang gặm chân ghế sofa. Nghe cô gọi “Sói con,” nó lập tức thả chân ghế ra, khập khiễng chạy về phía cô.

Cô vào chuồng của sói con, ngồi bệt xuống sàn, và sói con lập tức nhảy vào lòng cô, vẫy đuôi và cắn áo của cô.

【!!!】

【Nó tự nhảy vào lòng cô kìa, aaa dễ thương quá!】

【Chết tiệt, tôi hoàn toàn không thể cưỡng lại được những con thú nhỏ lông xù này!】

Mộc Linh kéo áo ra khỏi miệng nó, xoay người nó lại để nó đưa lưng về phía mình, bắt đầu tháo băng.

Vết thương của sói con nằm ở vị trí xương vai của chân trước. Khi tháo băng ra, một vết thương sâu hoắm, nhìn thật đáng sợ hiện ra trước mắt.

Bình luận lập tức chết lặng.

【Trời ơi, nhìn bề ngoài thì không ngờ nó lại bị thương nặng thế này!】

【Vết thương này bị vật sắc nhọn đâm xuyên qua rồi bị xé ra thêm phải không? Một chú sói con nhỏ thế mà lại bị thương nặng đến vậy sao?】

【Trông đau quá!】

Thấy bình luận này, Mộc Linh giải thích: “Khả năng chịu đau của loài sói cao hơn con người từ 5-10 lần, thêm vào đó thuốc cũng có thành phần giảm đau nên sói con không cảm thấy quá đau đâu…”

“Vết thương này do bị cành cây đâm vào. Khi chúng tôi phát hiện ra, nó đã rơi xuống từ sườn núi và bị cành cây chọc vào. May là vết thương cách xa tim, cộng thêm được phát hiện kịp thời nên cứu được. Cũng may là thú con hồi phục nhanh, chỉ cần chăm sóc tốt, khoảng một tuần nữa có thể tháo băng, sẽ không để lại di chứng gì…”

“Thực ra, vấn đề khó nhất lúc này là sói con không thể xa mẹ quá lâu, nếu không mẹ nó sẽ phát điên. Vì Thanh Chước bị thương và đã nghỉ hưu, chúng tôi không muốn để bà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Vì thế tối nay là hạn chót, chúng tôi phải đưa sói con về núi.”

Mộc Linh thở dài: “Sau khi đưa về, chắc chắn không thể thay băng được nữa. Nhân viên của chúng tôi nói có thể trộn thuốc vào thức ăn của sói con khi đi cho ăn trên núi, nhưng chỉ uống thuốc mà không bôi ngoài thì không biết đến bao giờ mới khỏi hẳn…”

Vừa nói, cô vừa xoa đầu sói con một cách thương xót, trong khi nó không hiểu gì, chỉ ngoe nguẩy mông, gặm dép lê của cô.

【A, vậy là chưa xin phép Thanh Chước mà đã đưa sói con đi à? Vậy giờ Thanh Chước chắc đang lo lắng lắm!】

【Các người còn tin rằng đây là con của Thanh Chước à?】

【Tôi vừa tra thử rồi, đúng là có tin Thanh Chước sau khi nghỉ hưu đã được gửi đến vườn thú Bicker, vậy nên có lẽ nó thật sự đang ở đây…】

【Thì có ở đây cũng nói lên gì đâu? Hoặc là mua sói Ô Tuyết con từ chợ đen rồi gán là con của Thanh Chước, để biến “chó sói con” thành “công dân hợp pháp,” hoặc đây chỉ là sói đỏ Mộc Nhĩ thôi!】

【Tôi tìm mấy tấm ảnh so sánh rồi, đây đúng là một chú sói Ô Tuyết con, mà còn là sói Ô Tuyết thuần chủng, nhưng sói con thuần chủng thế này thì bố mẹ cũng phải là sói Ô Tuyết mới sinh ra được chứ? Nếu ở vườn thú Bicker chỉ có mình Thanh Chước thì liệu nó có thể sinh ra con sói thuần chủng thế này không?】

【Không phải chứ, chẳng lẽ Thanh Chước bị bắt “làm mẹ bất đắc dĩ”?】

Ngụy Ly thấy phần bình luận lại bắt đầu có vấn đề, định nhắc nhở Mộc Linh…

Nhưng ngay lúc này, ngoài trạm thú y bỗng vang lên tiếng hét thất thanh của một nhân viên lắp đặt lưới chắn: “Sói! Có sói! Anh Ngụy! Anh Ngụy! Sói hoang kéo xuống núi rồi! Mau ra đây!”

======