Tinh Tế Đệ Nhất Vườn Bách Thú

Chương 11

Vừa mới bực bội bao nhiêu, giờ Mộc Linh lại phấn khích bấy nhiêu!

Bị tiền bạc và lượt xem làm mờ mắt, đây là lần đầu tiên Mộc Linh nhận ra rằng "tai tiếng" cũng có thể biến thành tiền thật!

Ánh mắt lóe lên, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng nho nhỏ, chưa kịp hoàn thiện...

Nhưng ngay lập tức bị giám đốc Vương kịch liệt phản đối: "Viện trưởng Mộc, danh tiếng là cốt lõi để kinh doanh, cô định chuyển sang làm người nổi tiếng trên mạng và không mở vườn thú nữa sao?!"

Mộc Linh: "..."

Thôi được, một gáo nước lạnh dội xuống, Mộc Linh quay về thực tại, cúi đầu uể oải nói: "Cháu về sẽ quay video đính chính ngay..."

Giám đốc Vương thở phào: "Tốt, nghĩ kỹ xem đính chính thế nào, tài liệu về Kỳ Lân để tôi bảo người đi sao chép, bản gốc cô có thể mang về."

Mộc Linh gật đầu, cùng nhân viên đi ra khỏi văn phòng giám đốc.

Sau khi Mộc Linh rời đi, giám đốc Vương cũng bận bịu với công việc khác. Hôm nay là cuối tuần, họ chỉ làm việc đến hai giờ chiều, vì vậy phải hoàn thành mọi việc trước khi tan sở.

Giám đốc Vương đang bận rộn thì nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả bên ngoài, ông nghi ngờ bước ra cửa xem, liền thấy viện trưởng Mộc vẫn chưa rời đi, đang mời gọi các nhân viên của họ đến tham quan vườn thú vào ngày 17 tháng 9. Cô thậm chí còn lập một nhóm chat và kéo hết mọi người vào, nói rằng từ nay phải giữ liên lạc thường xuyên!

Giám đốc Vương: "..."

Ông đột nhiên có cảm giác, chỉ cần không để ý một chút, cô gái này đã "bắt cóc" toàn bộ nhân viên văn phòng của ông rồi!

Cô là thổ phỉ sao?

Mộc Linh về đến vườn thú khoảng hơn bốn giờ, trước đó cô còn ghé siêu thị mua vài thứ.

Khi về, cô thấy Ngụy Ly đã từ rừng trở về. Mộc Linh vui vẻ hỏi: "Anh Ngụy, trong đó mọi việc ổn chứ?"

Ngụy Ly thấy viện trưởng trở về an toàn thì cũng thở phào, trước đó Hạng ca bảo nghe thấy còi xe cảnh sát, làm cậu ta sợ phát hoảng: "Mọi việc ổn cả rồi, các thợ sửa lưới bảo vệ đã bắt đầu làm việc, Hạng ca đang trong rừng giám sát. Viện trưởng, cô không sao chứ?"

"Tôi thì có chuyện gì được chứ?" Mộc Linh đặt mấy túi đồ lên bàn, nghĩ ngợi một chút rồi vỗ tay: "Không đúng, tôi có chuyện thật! Tôi phải quay video đính chính."

Ngụy Ly ngơ ngác: "Video gì cơ?"

Mộc Linh mở máy tính bảng và cho cậu xem.

Ngụy Ly nhìn video rồi lại nhìn phần bình luận, cảm thấy nghẹn lời: "Viện trưởng, cô... quay Kỳ Lân rồi sao?"

"Đúng thế, hôm qua tôi có nói là sẽ quay video mà."

Hôm qua Mộc Linh vào rừng cũng chính để quay động vật.

Ngụy Ly: "..."

Nhưng cậu cứ nghĩ rằng viện trưởng chỉ định quay những con vật nhỏ, Kỳ Lân là chiến thú đã nghỉ hưu, có thân phận nhạy cảm. Trước đây cũng từng có người đăng tải hình ảnh về cuộc sống của chiến thú sau khi nghỉ hưu, nhưng mỗi lần đều gây ra tranh cãi lớn. Chủ yếu là vì những hành vi cô độc, nóng nảy, thậm chí tự làm tổn thương mình của các chiến thú đã nghỉ hưu khiến cư dân mạng nghĩ rằng người chăm sóc không tốt, dẫn đến việc các chiến thú ngày càng suy sụp. Họ liên tục yêu cầu thay người chăm sóc, thay môi trường chăm sóc. Chính phủ Liên bang cũng không ít lần bị chỉ trích, và luôn phải hứng chịu cơn giận của cư dân mạng.

Ngụy Ly gãi đầu, cẩn trọng đề nghị: "Tôi thấy... cô nên quay mấy con khác thôi cũng được..."

Mộc Linh phẩy tay: "Giờ Kỳ Lân có lượt xem cao, tất nhiên phải quay nó chứ. Vừa có thể quảng bá, lại kiếm được lượt xem, tôi vừa xem qua, giờ tôi đã có thể rút được 1.000 liên hành tinh rồi, tất cả đều là nhờ Kỳ Lân kiếm ra. Vừa nãy tôi mua cho nó rất nhiều đồ hộp, anh xem này."

Mộc Linh mở túi ra, bên trong có 20 hộp thức ăn vặt lớn nhất!

Ngụy Ly: "..."

Thôi được, cô là viện trưởng, cô không sợ bị chỉ trích thì cứ việc đăng, đến khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì ngưng lại cũng chưa muộn.

Ngụy Ly cuối cùng cũng hiểu ra, cậu không thể ngăn cản viện trưởng kiếm tiền. Mặc dù viện trưởng rất giàu có, nhưng ngày nào cũng hành xử như thể nghèo khổ lắm, chẳng có chút phong thái của một phú bà gì cả!

Sáng sớm, sau khi Châu Tần đăng video về vườn thú Bỉ Khắc lên nhóm lớp, video đó đã trở nên nổi tiếng.

Cả ngày hôm đó, Châu Tần không thể tập trung học hành, cứ mãi chat nhóm và xem bảng xếp hạng nóng trên mạng. Đến khi nhận ra, đã là tám giờ tối, bạn cùng phòng đi hẹn hò cũng đã về.

Ăn tối qua loa, Châu Tần quyết tâm dứt khỏi chiếc máy tính bảng, quyết tâm học bài cho kỳ thi bù sắp tới. Hôm nay nhất định phải thuộc hết lịch sử cận đại, không học xong thì không đi ngủ!

Vừa mới thề thốt, bạn cùng phòng đột nhiên hét lên: "Ôi trời, có người đăng video về Hổ Xé Rách này!"

Châu Tần: "!"

"Cái gì? Đưa tôi xem với!" Châu Tần lập tức chạy tới xem cùng cậu bạn.

Vừa nhìn, Châu Tần đã sững sờ. Cái hình ảnh con hổ quen thuộc, cái tên tài khoản quen thuộc kia, lại là vườn thú Bỉ Khắc! Nhưng lần này là video mới, vừa đăng cách đây mười lăm phút, với tiêu đề: "Bấm·Vào·Xem|Hổ Xé Rách Ngây Thơ|Đang·Trực·Tuyến·Thay·Thuốc".

Châu Tần: "..."

Cái tiêu đề trông không nghiêm túc cho lắm? Lần này còn trực tiếp lấy tên "Hổ Xé Rách" ra mà dùng, không giấu giếm nữa à? Vườn thú này không muốn sống sao?

Bạn cùng phòng thấy Châu Tần cũng muốn xem, liền mở toàn màn hình rồi bấm phát.

Trong video, trước tiên là một chiếc hộp y tế màu trắng, rồi một bàn tay phụ nữ mảnh mai cầm lấy nó.

"Chào các bạn buổi tối..." Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, đúng là giọng nói mà Châu Tần nghe trong video trước.

"Trong video trước, tôi đã đọc hết những bình luận của mọi người. Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến "bé hổ" Kỳ Lân của chúng tôi. Nhưng có hai hiểu lầm lớn mà mọi người mắc phải: Thứ nhất, về tên của Kỳ Lân; thứ hai, về tình trạng thương tích của nó."

"Trước tiên, về tên gọi, nhiều người cho rằng Kỳ Lân của vườn thú chúng tôi cố tình lấy tên này để mượn danh tiếng của chiến thú hạng S đã nghỉ hưu - Hổ Xé Rách Kỳ Lân. Điều này không đúng. Kỳ Lân của chúng tôi không cần mượn danh ai. Giống loài của nó chính là Hổ Xé Rách, và tên của nó cũng chính là Kỳ Lân. Cái tên này do người chủ trước của nó - thượng tá James Vaal - đặt cho. Vâng, chiến thú Kỳ Lân mà mọi người nhắc đến và "bé hổ" Kỳ Lân của vườn thú chúng tôi chính là một!"

"Nếu mọi người không tin, tôi sẽ đăng hình ảnh giấy tờ nhận nuôi của Kỳ Lân lên phần bình luận, trong đó có cả chữ ký của thượng tá James Vaal. Mọi người có thể tự mình xác thực."

"Tiếp theo, về tình trạng thương tích, tôi xin tuyên bố rằng vườn thú Bỉ Khắc là vườn thú hoang dã lớn nhất trong toàn Liên Hành Tinh, nhân viên của chúng tôi ai cũng nghiêm túc và chuyên nghiệp, tuyệt đối không bao giờ ngược đãi hay làm hại bất kỳ con vật nào. Nhưng tôi hiểu rằng chỉ nói thì không ai tin, vì vậy tôi sẽ ghi lại toàn bộ quá trình thay thuốc cho Kỳ Lân trong video này, để mọi người có thể tự mình kiểm chứng xem vết thương của nó là do đâu."

"Kỳ Lân, thay thuốc nào..." Người phụ nữ vừa nói vừa tiến tới một chiếc l*иg sắt lớn.

Trong khung hình, qua các thanh sắt, con hổ vàng đang nằm ngủ lười biếng trong l*иg.

Giọng nữ dịu dàng giải thích: "Kỳ Lân rất khó bắt, thường thì khi nó vào sâu trong rừng, sẽ không để con người đến gần. Vì vậy, đây là lần thứ hai trong tám tháng chúng tôi bắt được Kỳ Lân để nuôi nhốt và chữa trị. Do bị suy dinh dưỡng, thiếu máu, suy nhược tinh thần và thiếu canxi trong thời gian dài, gần đây Kỳ Lân ngủ rất nhiều, nên nó không phải lười biếng đâu, chỉ là nó cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Người phụ nữ bước vào l*иg và tiến tới gần con hổ.

Châu Tần bỗng nhận ra, hình như người phụ nữ này không mặc đồ bảo hộ?

"Kỳ Lân." Mộc Linh nhẹ nhàng xoa đầu hổ.

Con hổ tỉnh dậy, đôi mắt lạnh lùng vô hồn nhìn cô. Nó liếc qua Mộc Linh, liếʍ môi, rồi trở mình đứng dậy.

"Vù vù vù vù!" Nó đột ngột rũ lông, lông bay tung tóe như cánh quạt, phủ đầy mặt Mộc Linh!

"Phù!" Mộc Linh thổi bay lông trong miệng, vội vàng đè mông con hổ lại: "Ngồi xuống."

Con hổ thuận thế ngồi xuống, Mộc Linh liền kéo lấy chân sau của nó: "Chúng ta thay băng chỗ này trước."

Cô nhanh nhẹn tháo băng ra, rồi đưa máy quay tới gần để quay cận cảnh vết thương. Ngay lập tức, màn hình bị chiếm đầy bởi hai lỗ răng cắn do rắn để lại. Mộc Linh kiểm tra kỹ, rồi nói: "Đây là vết cắn của rắn, Kỳ Lân đã đánh nhau với một con trăn và bị nó cắn vào chân sau. Nhưng đã tiêm thuốc giải độc rồi, chỉ là vết thương còn sưng và cần tiếp tục bôi thuốc."

Để một chân ở một vị trí cố định khá là khó chịu, đuôi Kỳ Lân cứ quất liên tục vào tay Mộc Linh, như muốn thúc cô làm nhanh lên.

"Kỳ Lân có chút không kiên nhẫn rồi, bình thường tôi thay thuốc sẽ không lâu như vậy." Mộc Linh giữ chặt lấy đuôi Kỳ Lân bằng một tay, còn tay kia băng vết thương lại cẩn thận, rồi nói: "Bây giờ chúng ta sẽ thay thuốc ở lưng."

Vết thương trên lưng khi được mở ra thì trông rất ghê rợn và đáng sợ.

Châu Tần và bạn cùng phòng lập tức cảm thấy khó chịu, nhưng người phụ nữ trong video vẫn tỉ mỉ quay cận cảnh vết thương, đồng thời giải thích rất chi tiết về cách nó bị gây ra. Cô giải thích cực kỳ chi tiết, từ diện tích va chạm, phạm vi vết xước, cho đến độ dài vết thương tính bằng milimet, và mô phỏng toàn bộ tình huống Kỳ Lân bị thương.

Thực ra cô không cần giải thích nhiều như vậy, bởi vì dù không phải người học thú y, người bình thường cũng có thể nhận ra đó thực sự là một vết thương do va chạm. Và nếu một con hổ lớn như vậy bị đánh bật ra và bị thương, thì kẻ gây ra chắc chắn chỉ có thể là một con thú khác to lớn không kém.

Khi vừa băng xong vết thương ở lưng, Kỳ Lân đã trở nên mất kiên nhẫn. Vừa băng xong chân trước, nó lập tức đứng dậy và bước tới cái bát rỗng, dùng móng vuốt cào cào chiếc bát inox to như mặt thau.

Mộc Linh bật cười: "Bữa tối của em đang được anh Ngụy chuẩn bị, sắp xong rồi."

Con hổ thấy trong bát không có gì để ăn, liền tạm thời uống một ngụm nước, sau đó bắt đầu liếʍ móng vuốt.

Mộc Linh chợt nhận ra điều gì đó, lập tức đưa máy quay tới gần: "Kỳ Lân, móng vuốt của em bị sao vậy? Ồ, móng em dài quá rồi, nếu không cắt sẽ bị mọc ngược vào lòng bàn chân đấy."

Nói xong, cô cúi đầu lục lọi trong hộp y tế, nhanh chóng tìm được tông đơ và bấm móng, rồi gọi: "Kỳ Lân lại đây, cắt móng trước rồi ăn cơm."

Mộc Linh đồng thời giải thích với khán giả: "Kỳ Lân hơi đói rồi, nhưng không sao, đợi thêm chút nữa cũng không vấn đề gì. Nếu để móng vuốt dài quá, khi nó đi lại sẽ rất khó chịu."

Con hổ quay đầu nhìn Mộc Linh, liếʍ môi, rồi lười biếng đi tới bên cạnh cô và nằm xuống.

Mộc Linh nắm lấy chân trước của nó, sờ sờ móng vuốt dài...

Con hổ thấy khó chịu, liền dùng miệng cắn vào tay cô, muốn đẩy tay cô ra.

Mộc Linh gạt hàm răng sắc nhọn của nó ra, nghiêm túc nói: "Đừng quậy, cắt vào ria mép đấy."

"Rắc!" Nói xong, cô cắt một đoạn móng vuốt.

Kỳ Lân: "..."

"Rống!" Con hổ đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, lập tức giãy giụa, rụt móng lại và gầm lên với Mộc Linh như muốn hỏi, cô đang làm cái gì vậy!

Mộc Linh không bận tâm, giọng điệu còn cực kỳ qua loa: "Được rồi được rồi, chị xấu, chị không tốt..."

"Rắc!" Đoạn móng thứ hai lại bị cắt đi.

"Rống!!" Con hổ lại gầm lên! Nó thực sự tức giận rồi!

Mộc Linh không chớp mắt, tiếp tục qua loa: "Ừ ừ, chị đáng ghét, chị bắt Kỳ Lân cắt móng, chị là người chị tồi tệ nhất, từ giờ Kỳ Lân không chơi với chị nữa..."

"Rắc!" Đoạn móng thứ ba cũng bị cắt mất.

Kỳ Lân: "..."

Kỳ Lân bị choáng, một móng vuốt đã không còn cứu được nữa, nó vội vàng giấu móng vuốt còn lành lặn vào trong lông ngực, rồi ngã xuống, đè nửa người lên Mộc Linh, hy vọng dùng sức nặng của mình để đè tay cô, khiến cô không thể cắt tiếp!

Nhưng trong khung hình, hành động này của con hổ trông như thể nó đang chủ động làm nũng với Mộc Linh.

"Rắc! Rắc!" Còn Mộc Linh thì giống như một chiếc máy cắt móng không ngừng, nhanh chóng cắt luôn đoạn móng thứ tư, thứ năm, rồi cô thọc tay vào lông ngực của Kỳ Lân, lôi nốt móng vuốt còn lại ra cắt nốt.

Kỳ Lân: "..."

Kỳ Lân nằm ườn trên đệm, buồn bã như một chiếc bánh hổ dẹp lép.

Mộc Linh không nhịn được, cúi xuống hôn lên cái trán đầy lông của con hổ một cái thật kêu, rồi xoa xoa đầu nó dỗ dành: "Chị chỉ cắt một chút xíu thôi, chỉ cắt phần bị mọc ngược, móng vuốt là vũ khí của em, chị sẽ không cắt ngắn đâu, Kỳ Lân ngoan quá, Kỳ Lân thật dũng cảm, dám cắt móng nữa cơ, chị sẽ thưởng cho em hai hộp đồ ăn vặt, không hộp nào cho chị đâu nhé!"

Con hổ vẫn không vui, nhưng bên tai cứ có người nói mãi khiến nó cảm thấy ngứa ngáy, liền khẽ giật giật tai, dùng trán cọ cọ vào cằm Mộc Linh.

Mộc Linh lại hôn nó thêm cái nữa: "Vậy Kỳ Lân không nói gì tức là đồng ý rồi nhé. Bây giờ cắt móng chân sau nữa nào."