Tinh Tế Đệ Nhất Vườn Bách Thú

Chương 8

Sáng chủ nhật, Chu Tần, một sinh viên năm hai của Học viện Điều thú, đang chuẩn bị cho kỳ thi bổ sung, dậy từ 5 giờ sáng để học bài.

Sau khi học thuộc được nửa cuốn Lịch sử hiện đại, Chu Tần sờ sờ bụng và nhìn lên đồng hồ.

Đã trưa rồi, bảo sao mà bụng lại đói.

Anh đặt cơm trưa từ nhà ăn và trong lúc chờ robot giao hàng, quyết định nằm xuống giường lướt Tinh Võng một chút.

Vì học Điều thú, tài khoản của Chu Tần thường xuyên hiển thị các video về động vật, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi lướt qua vài video, anh vô tình bắt gặp một video về hổ với lượt xem chưa đến 100.

Nhìn thấy hình ảnh con hổ, Chu Tần tưởng là video khoa học về loài hổ, nhưng tiêu đề lại là—"Công chúa lớn của Vườn thú Bicker."

Vườn thú?

Hổ của vườn thú? Hổ nuôi?

Chu Tần lập tức cau mày. Vì học Điều thú nên anh rất rõ cách mà những vườn thú ngoài kia thường huấn luyện động vật hoang dã.

Nói ngắn gọn, chỉ có đánh đập hoặc mắng mỏ, hoặc bỏ đói đến khi chúng tuyệt vọng, sau đó cho chúng một chút thức ăn, dùng sự tra tấn để buộc chúng phục tùng con người.

Chu Tần cực kỳ phản đối hành vi này. Không chỉ mình anh mà đa số thầy cô và bạn bè trong trường đều phản đối cách huấn luyện thú vô nhân đạo này.

Huấn luyện động vật là được, nhưng phải huấn luyện theo cách khoa học. Mục đích không phải để khiến chúng sợ hãi mà để chúng tin tưởng. Giống như ở Học viện Điều thú, mỗi sinh viên năm nhất đều phải đến Học viện Chiến thú để tự mình chọn một con chiến thú.

Họ phải đích thân chăm sóc chiến thú từ khi còn nhỏ, cho bú, ở bên chúng. Sau khi chiến thú đủ sáu tháng, chúng sẽ được đưa đến Học viện Điều thú để huấn luyện cùng sinh viên. Huấn luyện này là để chủ nhân và chiến thú hiểu nhau, phối hợp nhịp nhàng, tạo sự ăn ý. Đến khi ra chiến trường, họ có thể an tâm giao phó tính mạng của mình cho nhau.

Đó chính là mục đích của huấn luyện thú, biến động vật thành bạn đồng hành của con người, chứ không phải biến chúng thành nô ɭệ như những gì các vườn thú kia đang làm!

Chu Tần biết không phải vườn thú nào cũng vô lương tâm, nhưng có quá nhiều nơi như vậy. Chỉ cần thấy ba chữ “vườn thú” liên quan đến động vật hoang dã, anh dễ dàng nổi giận.

Nhìn hình ảnh con hổ trước mắt, Chu Tần gần như với tâm thế xét xử, nghiêm nghị nhấn nút phát video!

Video mở đầu với giọng nữ nhẹ nhàng.

“Chào các bạn, hôm nay mình sẽ đưa các bạn đến tham quan vườn thú của chúng tôi để gặp bé hổ con...”

Bé hổ con?

Đâu có bé hổ con nào?

Chu Tần còn đang ngờ vực, cho đến khi phát hiện con hổ mà người phụ nữ gọi là bé hổ con lại là một con hổ trưởng thành, dài gần ba mét, móng vuốt dài hai mươi centimet, lực cắn ít nhất một tấn. Anh thực sự cạn lời...

???

Cái gì thế này? Gọi con này là bé hổ con?

“Bé hổ này tên là Kỳ Lân, năm nay mới tám tuổi...”

Đúng rồi, nó tám tuổi! Ai bảo tám tuổi vẫn là hổ con chứ?

Rõ ràng đây không phải là vườn thú chuyên nghiệp, ngay cả tuổi của động vật cũng tính không đúng. Tuổi thọ của hổ thường từ 15 đến 20 năm, tám tuổi đã tương đương với hai mươi mấy tuổi của con người rồi!

Giọng nữ lại tiếp tục: “Hôm qua em bị thương, mọi người nhìn xem, trên người em ấy quấn bao nhiêu là băng, nhưng may là bây giờ đã qua cơn nguy kịch...”

Chu Tần: “!!!”

Bằng chứng ngược đãi động vật đã xuất hiện! Đúng là một vườn thú vô lương tâm!

Còn dám nói bị thương, trong vườn thú thì bị thương kiểu gì? Bị nhốt trong chuồng làm sao mà bị thương được? Bị thương chẳng phải là do các người đánh sao?

Qua cơn nguy kịch? Lại còn đánh đến mức suýt chết nữa!

Chu Tần tức đến mức tay run lên, chỉ muốn gọi ngay cho Hiệp hội Bảo vệ Động vật Hoang dã để tố cáo vườn thú Bỉ Khắc độc ác này!

Nhưng Chu Tần cố ép mình bình tĩnh lại, phải xem hết video để có bằng chứng đầy đủ!

“Kỳ Lân, chào các bạn đi nào?”

Ống kính đột ngột hướng thẳng vào mũi con hổ trưởng thành tám tuổi, đôi mắt thú lạnh lẽo nhìn thẳng vào máy quay, ánh mắt đầy thờ ơ và nguy hiểm tiềm tàng.

Chu Tần đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Dù cách qua màn hình, anh vẫn cảm nhận được sát ý sắc bén tỏa ra từ con hổ này.

Không đúng, hình như đây không phải là một con hổ bình thường. Nhìn vằn trên lông của nó, chẳng phải đây là hổ xé toạc sao?

Hiện tại trong liên bang có hơn 300 loài hổ, nhưng hổ xé toạc là loài cực kỳ quý hiếm, thuộc nhóm động vật có nguy cơ tuyệt chủng.

Chắc nhìn nhầm thôi, vì băng quấn khắp người nên không chắc chắn lắm, nhưng hổ xé toạc sao lại xuất hiện ở đây được.

Nếu đây thực sự là hổ xé toạc, mà bị ngược đãi như thế này, giám đốc vườn thú chắc chắn phải ngồi tù!

Con hổ nằm đó chỉ liếc nhìn máy quay một cái, rồi không thèm để ý mà nhắm mắt ngủ tiếp.

Có lẽ vì bị thương nên kiệt sức, đến mức quên cả bản năng cảnh giác của loài thú dữ, lại có thể ngủ ngon lành trước mặt con người như thế?

“Bé Kỳ Lân của chúng ta hơi lạnh lùng một chút, nhưng tính tình lại rất dịu dàng. À, đúng rồi, em ấy là bé gái đấy...” Giọng cô nhân viên thú y tiếp tục. Chu Tần định chế nhạo rằng con hổ bị thương muốn nghỉ ngơi, bị cô ta bảo là lạnh lùng, đúng là lũ không biết chăm sóc động vật!

Nhưng ngay giây tiếp theo, máy quay lại tiến gần hơn và một âm thanh “chụt” vang lên. Hóa ra cô nhân viên đó đã hôn lên lưng con hổ.

Chu Tần: “......”

Chu Tần: “?????”

Trời đất, cô ta đang làm cái gì vậy?

Mãnh thú mà lại có thể hôn sao?

Còn là một con thú trưởng thành???

Chiến thú của Chu Tần, “Tê Tê”, là một con sói xám nhỏ, mới được một tuổi, vừa tốt nghiệp mẫu giáo ở Học viện Chiến thú kỳ trước và hiện đang cùng các chiến thú tân sinh viên khác ở trong ký túc xá chiến thú, nơi các thầy cô chuyên nghiệp chăm sóc. Chu Tần mỗi tuần chỉ có ba tiết học Điều thú để gặp Tê Tê, và lần trước anh định hôn nó, suýt chút nữa bị nó cắn chết!

Chu Tần cảm thấy ganh tị. Đúng là chỉ có chiến thú mới khó gần như vậy, động vật ở vườn thú thường lại dễ dàng tiếp nhận hôn hít từ người chăm sóc!

Anh cũng muốn hôn Tê Tê lắm!

Sau khi cô nhân viên hôn con hổ, nó vẫn không mở mắt. Nếu không phải lưỡi của nó còn liếʍ mũi, Chu Tần đã nghĩ nó bị tiêm thuốc mê rồi.

“Bé Kỳ Lân ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi. Các bạn có thích bé hổ này không, hãy để lại bình luận cho tôi biết nhé.”

Giọng nữ kết thúc, video cũng dừng lại, màn hình chuyển sang video tiếp theo.

Khoan đã!

Chu Tần vội vàng kéo lại và phát lại video.

Cuối cùng, sau khi xem đi xem lại ba lần, Chu Tần mới mở phần bình luận.

Video này hiện chỉ có 4 lượt thích và 1 bình luận.

Mà bình luận duy nhất đó có vẻ như do một robot viết, ID là một dãy số, ảnh đại diện xám xịt, chỉ bình luận đúng hai từ—“Thích lắm”.

Chu Tần: "......"

Giờ thì Chu Tần bắt đầu băn khoăn. Liệu con hổ này có thực sự bị ngược đãi không, nhưng sao nó lại để nhân viên chăm sóc hôn nó chứ...

Chu Tần gãi đầu, cuối cùng quyết định tải video xuống để giữ lại bằng chứng, sau đó chia sẻ video vào nhóm lớp để nhờ các bạn xem xét—

Chu Tần: 【Mọi người xem giúp mình xem tình trạng con hổ này có bình thường không? Có ai giỏi nhận định vết thương động vật không?】

Là cuối tuần nên rất nhiều sinh viên đang rảnh, nhóm chat nhanh chóng đầy tin nhắn.

【Không biết nhận định vết thương, nhưng mình không thấy vết thương nào cả, tất cả đều được băng kín rồi. Nhưng nó giống hổ xé toạc, có phải hổ xé toạc không?】

【Sao lại là hổ xé toạc được? Chắc là mở bộ lọc làm đẹp, làm đẹp thành hổ xé xtoạc rồi à? Mình nhớ rằng sau khi Kỳ Lân của Thượng tá Wahl nghỉ hưu, liên bang không còn con hổ xé toạc trưởng thành nào nữa mà. Những con hổ con nhân tạo mới sinh đều đang bú sữa ở trung tâm dưỡng thú cơ mà.】

【Mình dùng phần mềm quét qua rồi, không mở bộ lọc làm đẹp.】

【Ủa? Không mở sao? Vậy chắc chỉ là hoa văn giống hổ xé toạc thôi... Haha, mà con hổ này cũng tên Kỳ Lân, chắc chắn là vườn thú này đang cố bắt chước hổ xé toạc Kỳ Lân đình đám của chúng ta, vị vua của loài hổ!】

【Sao lại làm thế được nhỉ? Kỳ Lân đã lập công hạng nhất, là chiến thú S cấp đã nghỉ hưu, mà lại bị bắt chước như thế, không tôn trọng gì cả.】

【Mình để lại bình luận yêu cầu họ đổi tên rồi.】

【Bình luận có tác dụng gì, họ sẽ bảo rằng đó là để "tôn vinh" chiến thú anh hùng thôi. Ghét kiểu tiếp thị này nhất, vườn thú này một lần đen cả đời!】

【Mình tìm hiểu rồi, vườn thú này ở Tinh cầu Thần Vương, nhưng đã đóng cửa rồi. Video này quay từ lúc nào vậy?】

Cả nhóm bàn tán nửa ngày, trọng tâm từ “con hổ có dấu hiệu bị ngược đãi” chuyển thành “Kỳ Lân chiến thú S cấp bị bắt chước”. Khi Chu Tần ăn trưa xong vào kiểm tra lại, trời đất, video đã được lan truyền sang nhóm trường và diễn đàn trường, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, video đã có hơn ngàn bình luận. Mặc dù đa số là chửi mắng và nghi ngờ, nhưng đó cũng là dữ liệu thực tế. Lượt xem và bình luận tăng nhanh khiến hệ thống thuật toán thông minh của Tinh Võng đề xuất video nhiều hơn!

Chu Tần: “……”

Có khi nào mình đang vô tình giúp video này lan truyền không...

Mộc Linh vẫn chưa biết gì về những chuyện đang diễn ra trên mạng.

Sau khi thay thuốc cho Kỳ Lân vào lúc 8 giờ sáng, ngửi thấy mùi hôi trên người, cô tranh thủ tắm nhanh trước khi nhân viên công ty bảo dưỡng hàng rào đến.

Đúng 9 giờ, nhân viên công ty bảo dưỡng hàng rào đến nơi. Mộc Linh đích thân tiếp đón và ngậm ngùi thanh toán tiền cọc hai vạn.

Phải, nếu không vì cô là người thanh toán, thì cô chẳng muốn ra mặt làm gì. Cả đêm qua cô ngủ không ngon, giờ chỉ muốn đi ngủ bù thôi.

Ngụy Ly thấy cô lộ vẻ tiếc tiền, liền thì thầm hỏi Hạng Biệt: “Hạng ca, chỉ hai vạn thôi mà sao viện trưởng lại có biểu cảm này? Không phải cô ấy giàu lắm sao?”

Hạng Biệt nhớ lại lời luật sư Từ từng nhắc đến. Vườn thú này sắp đổi chủ, nhưng không phải là chuyển nhượng, mà là thừa kế...

Anh đoán: “Cô ấy có lẽ không giàu.”

Ngụy Ly: "......"

Ngụy Ly không tin: “Sao có thể? Không có tiền thì sao mua nổi vườn thú, không có tiền mà dám bỏ mười vạn sửa hàng rào à?”

Đúng vậy, dù không có tiền, nhưng cô vẫn dám bỏ tiền để đảm bảo an toàn cho vườn thú.

“Chắc là viện trưởng hơi keo kiệt. Người ta thường nói, càng giàu thì càng keo kiệt mà.” Ngụy Ly lẩm bẩm, rồi bật cười: “Nhưng mà tôi vẫn thích viện trưởng mới của chúng ta, tốt hơn hẳn người trước. Với lại viện trưởng mới còn có thể trấn áp được Kỳ Lân, người đầu tiên trong lịch sử làm được điều đó đấy! Đến giờ tôi vẫn thấy choáng váng, viện trưởng đúng là quá đỉnh!”

Ngụy Ly hết lời khen ngợi, nhưng Mộc Linh không nghe thấy gì, cô vẫn đang kỳ kèo với công ty bảo dưỡng hàng rào. Cô hỏi họ về dịch vụ bảo dưỡng và bảo hành ba năm miễn phí sau này, họ chỉ bảo hành một năm, cô đang cố gắng thương lượng với họ bằng cách tặng vé du lịch vườn thú để kéo dài thêm một năm nữa.

Quản lý công ty bảo dưỡng hàng rào chưa từng gặp ai mặc cả giỏi như vậy. Cuối cùng, sau bao lần kéo dây mối quan hệ và tình cảm, hai bên thỏa thuận bảo hành trong vòng một năm rưỡi.

Mộc Linh cảm thấy hài lòng, tiễn Ngụy Ly và Hạng Biệt cùng chiếc xe của công ty bảo dưỡng vào rừng, rồi thả lỏng hai chân, trở về phòng ngủ ngay lập tức.

Trước khi ngủ, cô đặt chuông báo thức trong bốn tiếng, để 1 giờ chiều dậy thay thuốc cho Kỳ Lân.

Trong khi Mộc Linh say ngủ, thì Sở Lâm nghiệp của Tinh cầu Thần Vương suýt nữa bị nổ tung vì số lượng khiếu nại khổng lồ.

Tất cả đều là những lời tố cáo rằng trên tinh cầu của họ có một vườn thú ngược đãi động vật, sử dụng tên của chiến thú đã nghỉ hưu để tiếp thị ác ý, gây ra tác động xã hội vô cùng tiêu cực. Thậm chí trên trang web của doanh nghiệp, vườn thú này đã bị xác nhận là đã đóng cửa, khiến mọi người nghi ngờ nghiêm trọng rằng vườn thú này đang hoạt động bất hợp pháp, vi phạm các quy định về giám sát động vật hoang dã. Họ yêu cầu chính quyền của Tinh cầu Thần Vương phải điều tra nghiêm khắc!

Tổng cục trưởng Sở Lâm nghiệp: "......"

Chuyện quái gì thế này, chúng ta vướng phải đại họa rồi sao?