Đến nương tựa phủ Vĩnh Xương Hầu đã trở thành nhiệm vụ chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
“...” Vân Ánh Kiều lén lút trợn mắt, sau đó khẽ khuyên nhủ cha: “Nước đến chân cầu tự nhiên sẽ thẳng, cha biết chữ, biết viết, con cũng không phải là người mù chữ. Đại Chu triều này chẳng lẽ lại để người có học chết đói sao?”
Đợi nửa canh giờ vẫn không có tin tức, Vân Thành Nguyên không kiềm chế được, ôm mặt, giọng như sắp khóc: “Ta đúng là kẻ xui xẻo, việc gì cũng không làm nên hồn, không thể sống nổi nữa rồi!”
Vân Ánh Kiều nghĩ một lúc, lấy ra hai lượng bạc cuối cùng trong túi, đưa chiếc ô cho cha mình, nàng bước lên bậc thềm cao, mạnh tay gõ cửa.
Một lúc sau, gã tiểu đồng vừa rồi với vẻ mặt không mấy thiện cảm ló đầu ra, lạnh nhạt nói: “Gõ cái gì mà gõ, còn gõ nữa là ta gọi người đến đánh gãy chân các ngươi đấy!”
“Tiểu ca, là ta đây. Xin hãy nguôi giận. Trời mưa dai dẳng khiến người lạnh cóng. Ta có hai lượng bạc, mời tiểu ca uống trà nóng, mong người rộng lòng bỏ qua sai sót của chúng ta. Chúng ta từ huyện tới, chưa trải sự đời, nếu có lỡ lời cũng là vô tình mà thôi.” Nói rồi, nàng nhét cả hai lượng bạc vào tay tiểu đồng.
Tiểu đồng thấy cô nương này chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ môi hồng răng trắng, lông mày thanh tú, khí chất tự nhiên thanh thoát, khiến người đối diện không thể rời mắt.
Ban nãy nàng che ô nên hắn không thấy rõ, giờ nhìn kỹ gương mặt nàng, lại cân nhắc số bạc trong tay, nụ cười trên môi hắn dịu lại: “Cô nương nói vậy là khách khí rồi, giúp ai mà chẳng được. Ta vừa đưa danh thϊếp của Vân tiên sinh lên, giờ ta sẽ đi thúc giục thêm lần nữa.”
Vân Ánh Kiều mỉm cười cảm kích: “Thật sự đa tạ huynh.”
Khi cánh cửa lớn khép lại, nàng từ từ bước xuống bậc thềm, lòng thấp thỏm đợi tin. Lúc này, Vân Thành Nguyên đứng bên cạnh, giọng đầy lo lắng pha chút bi quan: “Con đưa bạc cho hắn, lỡ hắn không báo tin, tối nay cha con ta biết ăn ở đâu, chẳng lẽ phải ngủ ngoài đường?”
Vân Ánh Kiều hiểu nỗi lo của cha. Ông từng sống những ngày tháng êm đềm, còn nàng thì khác. Sau khi xuyên không đến đây, nhà cửa liên tục gặp vận rủi. Sống trong bầu không khí u ám từ nhỏ, nàng đã quen, so với ông khả năng chịu đựng của nàng tốt hơn nhiều.
Tuy vậy, nàng cũng không chắc chắn liệu gã tiểu đồng kia có thực sự đi báo tin hay không.
Đúng lúc này, cánh cổng lớn kêu “kẹt” một tiếng, mở ra. Gã tiểu đồng vừa rồi ló đầu ra, vẫy tay: “Vào đi, Hầu gia không có ở nhà, nhưng Tam thiếu gia đồng ý gặp các người.”
Nghe nói được chủ nhân phủ Vĩnh Xương Hầu đồng ý gặp, Vân Thành Nguyên lau nước mắt, lại nhen nhóm hy vọng sống.
Trong một gia đình giàu có như thế này, dù không được giữ lại làm việc, khi tiễn đi, họ cũng sẽ cho một khoản bạc làm lộ phí về quê. Điều này có nghĩa là dù có ở lại hay không, ít nhất cha con họ cũng không phải lo đói khát đêm nay.
Vân Thành Nguyên và Vân Ánh Kiều vội vàng theo gã tiểu đồng vào trong phủ. Đây là lần đầu tiên Ánh Kiều đến một nơi nguy nga như thế, nhưng vì lo việc mưu sinh của cha, nàng không dám để lộ sự bỡ ngỡ, chỉ giữ vẻ bình tĩnh, cẩn thận bước theo sau tiểu đồng, không liếc nhìn xung quanh.
Đến cửa thứ hai, gã tiểu đồng nói: “Các người đi theo vị cô nương này.”
Hai cha con họ tiếp tục đi theo một nữ tỳ dẫn đường, đến một phòng khách nhỏ, nơi nữ tỳ đẩy cửa nói: “Tam gia, người đã đến.”
Vân Thành Nguyên cúi đầu bước vào, Ánh Kiều theo sau. Nàng lén nhìn vị công tử đang ngồi, người kia khoảng hai mươi tuổi, chân mày kiếm sắc, đôi mắt sáng như sao, môi mỏng, dung mạo còn phần hơn cha nàng vài phần. Hắn cúi đầu thưởng trà, dường như không để ý đến khách.
“Vân mỗ tham kiến Tam thiếu gia.” Vân Thành Nguyên cúi người hành lễ thật sâu.