Thành Thanh Hà đã lâu không có mưa.
Mặt trời chói chang, ngoài thành cát vàng mênh mông đầy trời, ngay cả dòng sông bảo vệ thành cũng khô cạn, rạn nứt, vết nứt lan rộng như mạng nhện dày đặc.
Mặt trời ngả về phía tây, một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi lưng đeo một cây cung chạy ngược sáng về phía cửa thành. Một thân áo vải thô rách nát, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn có hai vết xước.
Hắn chạy nhanh như một con thỏ, cách đó không xa trên cánh đồng hoang phát ra một tiếng rống giận như dã thú, bụi đất tung bay đuổi theo hắn.
Thiếu niên vẻ mặt sợ hãi, vừa chạy vừa xoay người run rẩy kéo cây cung bằng gỗ ra cho đến khi nó được kéo ra hoàn toàn. Ngón tay phát lực, trong nháy mắt hóa thành một đạo mũi tên hư ảo.
Mũi tên gào thét một tiếng, mãnh liệt bắn về phía sau.
Tiếng rống giận phía sau càng lớn hơn.
Thiếu niên: "Aaaaa!"
Bên cạnh tảng đá lớn trước cổng thành có hai người đang trốn, nhìn thấy thiếu niên chạy tới, một người trong đó lập tức cả giận nói: "Với độ chính xác của ngươi, bắn tên loạn lên làm gì, chỉ cần dẫn bọn hắn đến là được rồi."
Thiếu niên chạy nhanh, thở hổn hển nhưng vẫn cố gắng phản bác: "Ta, ta có mũi tên! Ta vẫn có thể bắn chính xác!"
Nữ nhân đeo đại đao ngồi bên cạnh tảng đá mắng nhiếc: "Năm trăm lần mới có thể bắn chuẩn một lần, đắc ý cái gì, còn không nhanh chạy tới đây. Lão tam, lấy bùa ra."
Sau tảng đá, một người đàn ông làm một dấu hiệu tốt.
Lúc này thiếu niên đã chạy tới gần, trực tiếp lảo đảo nhào về phía trước.
Kết giới trong suốt của thành Thanh Hà đột nhiên mở ra, thân thể mảnh mai của thiếu niên giống như đυ.ng vào mặt nước, trong hư không một trận gợn sóng nổi lên, sau đó ngay lập tức biến mất.
Mà ở phía sau hắn những "truy binh" đuổi tới lại liên tiếp đυ.ng vào kết giới giống như tấm khiên.
"Bang bang bang."
Một tiếng vang thật lớn.
Nữ nhân lập tức nói: "Đứng lên!"
Nam nhân phụ trách phù chú lập tức vung tay lên, vô số lá bùa màu vàng trên mặt đất đột nhiên nổi lên từ trong cát bụi, giống như bị một sợi dây vô hình dẫn dắt bay vọt lên phía trước, tạo thành một vòng tròn lớn vây khốn những thứ đuổi theo tới.
Tiếng gào thét trong cát bụi càng hung ác hơn.
Thiếu niên ngồi phịch trên mặt đất thở hổn hển, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Mùi hoa ngọt ngào tràn ngập trong không khí, hắn nghiêng đầu hắt hơi, sau đó hùng hồn nói: "Lần sau ta nhất định sẽ không làm mồi nhử nữa. Vừa rồi chạy không tốt, suýt chút nữa đã bị ăn thịt."
Nhìn thấy "truy binh" kia bị phù chú của nam nhân vây khốn, nữ nhân vén tóc mai lên một cách đầy quyến rũ, đong đưa đi về phía trước.
Sau khi cát bụi tản đi, lộ ra "truy binh" bị phù chú vây ở chính giữa.
Đuổi theo thiếu niên là những cái xác chết biết đi, không thể xem họ là con người nữa, cả người đều là vết thương máu thịt mơ hồ đang dần thối rữa, khuôn mặt xám xịt đầy vẻ hung dữ, nước bọt cùng máu loãng từ trong miệng chảy xuống, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh khó nghe, đinh tai nhức óc.
Nữ nhân đưa tay đếm, đếm xong rồi mới nói: "Lần này thu hoạch rất nhiều, nếu may mắn, miễn cưỡng có thể vượt qua mùa đông tiếp theo, thậm chí còn có thể thay đi chiếc đao này của ta. Tam gia, ngài không đến xem một chút sao?"
Nàng hướng về phía sau tảng đá lớn hô một tiếng, không ai đáp lại.
"Tiểu tử, đi đánh thức Dung thúc của ngươi dậy, đến lúc chia chiến lợi phẩm rồi, sao hắn còn ngủ say như vậy?"
Thiếu niên đã phục hồi một chút sức lực vội vàng đeo cung, nhanh chóng leo lên tảng đá, hướng về phía dưới tảng đá nói: "Dung thúc, Dung thúc! Mau tỉnh lại đi, bọn họ sắp lấy đồ chuồn mất rồi!"
Dưới tảng đá lớn mọc đầy cỏ khô như lông nhung, hơn nữa có bóng mát che, vị Dung tam gia này đã thích ý nằm ngủ một giấc.
Dung tam gia một thân bạch y không nhiễm bụi bặm, mái tóc đen dường như còn dài hơn cả người hắn, xõa trên bãi cỏ khô như nước chảy.
Hắn bị thiếu niên đánh thức, mơ mơ màng màng trở mình, còn ngái ngủ nhìn nửa ngày, mới lười biếng nói: "Thời Trần, ngươi làm mồi nhử trở lại rồi sao?"
Thời Trần bĩu môi: "Đừng nói nữa, thiếu chút nữa bị ăn rồi. Dung thúc, thúc đừng ngủ nữa, dậy chia chiến lợi phẩm thôi."
Dung tam gia tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, dưới hai khóe mắt còn có hai nốt ruồi, tóc chưa buộc, quần áo xộc xệch, bộ dáng uể oải còn buồn ngủ.
Hắn lười biếng đồng ý, nhưng lại không đứng dậy, con ngươi khép hờ, dường như lại muốn ngủ.
Thời Trần vỗ vỗ tảng đá: "Dung thúc!"
Dung tam gia lúc này mới giãy giụa đứng dậy.
Vị Dung tam gia này cực kỳ nổi danh ở thành Thanh Hà.
Hắn không dựa vào tu vi cũng chẳng dựa vào tiền tài, chỉ dựa vào mỹ mạo đẹp phi giới tính của mình cùng vận khí vô cùng thê thảm ở thành Thanh Hà để thu hút sự chú ý, trở thành chủ đề chính cho mọi người trò chuyện sau bữa tối.
Nhưng mỹ mạo trời sinh cũng thực ra cũng không có ý nghĩa gì ở cái thời thế này, cho dù lớn lên có đẹp hơn nữa, nếu không có bản lĩnh gì, vẫn sẽ biến thành vong hồn chết dưới hàm răng sắc nhọn của xác sống mà thôi, so với người khác cũng chẳng cao quý đến đâu.
Những người già trong thành đều nói người có nốt ruồi lệ thường là người có số khổ, mà Dung tam gia chuyện tốt đi đôi, một lúc liền có hai nốt ruồi lệ, mệnh khổ đến mức xém nữa ném luôn cái mạng, vận khí cũng kém đến cực điểm.
Mỗi lần hắn cùng người khác đi gϊếŧ xác sống ngoài thành, sau khi đem xác sống đánh thành tro bụi, những người khác sẽ lấy được đủ loại bảo vật quý hiếm, nhưng hắn lần nào cũng chỉ nhận được một bó hoa, không có ngoại lệ.
Cũng chính bởi vì như thế, hắn mới ở Thanh Hà thành bán hoa nhiều năm.
Nhưng ở cái thời thế này, mọi người chỉ cần nuôi sống chính mình là tốt lắm rồi, tiền đâu mà thưởng thức hoa thơm cỏ lạ, vì thế hoa của hắn cũng chẳng bán được, cũng không biết mấy năm nay hắn nuôi sống chính mình như thế nào.