Lance nhớ lại chú sói thường được công tước ôm trong lòng, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm một chút.
Công tước đối xử với nó như vậy, tự tay cho nó ăn, thậm chí còn tự tay tắm cho nó? Nó lại khiến công tước tốt như vậy bị thương, thật là một con sói trắng mắt, không biết điều!
Lance đột nhiên quỳ một gối xuống, môi mím lại cứng rắn: “Thưa ngài, xin hãy tha thứ cho Lance đã vượt quá giới hạn, thuộc hạ muốn băng bó vết thương cho ngài.”
Anh biết công tước không thích người khác chỉ trỏ vào mình và cũng không thích người khác làm những việc thừa thãi, nhưng anh như bị quỷ ám, mặc kệ hình phạt cũng muốn nhẹ nhàng bọc vải quanh vết thương của người.
Dù có bị phạt, anh cũng cam lòng.
Sở Dư đương nhiên sẽ không phạt anh, chỉ cảm thán với hệ thống: “Thật cảm động với mối quan hệ chủ tớ dưới chế độ phong kiến này.”
Hệ thống lướt qua cốt truyện, phát hiện rằng Lance trong cốt truyện gốc có vẻ không nổi bật lắm, chỉ dán nhãn là một thuộc hạ phản diện, thậm chí còn xuất hiện rất ít. Bây giờ lại có xu hướng trở thành tay sai đắc lực nhất dưới trướng Sở Dư, nhưng điều này không phải vấn đề lớn, chỉ cần hướng đi chính của cốt truyện không thay đổi là được.
Nó thông báo cho Sở Dư về điều này, còn khen ngợi: “Tất cả đều nhờ vào sức hút cá nhân của ngài, nếu không phải ngài xuất sắc, làm sao có thể nhận được một thuộc hạ trung thành như vậy chứ?”
Sở Dư vốn đã cảm thấy Lance khá vừa mắt, giờ lại càng đưa anh vào vòng bạn bè của mình. Cậu cúi người giúp anh đứng dậy, dịu dàng nói: “Vậy được rồi, Lance, ta cho phép ngươi băng bó cho ta.”
Lance vui mừng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười của thanh niên, cậu nói: “Nhưng chỉ là băng bó thôi, ta không muốn cổ mình bị quấn thành xác ướp.”
“Vâng, thưa ngài.”
Có một người hầu mang đến một số vật dụng xử lý vết thương. Sở Dư hơi ngẩng đầu, để lộ cổ trắng nõn dài, càng làm cho những vết cào trên đó trở nên nổi bật. Lance cầm bông gòn nhúng thuốc, tay cầm súng vốn vững vàng giờ lại hơi run.
May mắn thay, anh đã vượt qua được cơn run, nhẹ nhàng chấm thuốc lên vết thương của công tước, tỉ mỉ bôi đều khắp vết thương.
“Xong chưa?” Sở Dư hạ cằm xuống.
“Xong rồi.” Lance đáp một tiếng, lén lút cầm cây bông đã sử dụng trong tay, đi theo công tước ra ngoài.
Người hầu ở lại, chuẩn bị đón lấy cây bông đã qua sử dụng: “???”
Có phải Lance quên điều gì không?
Ngồi lên chiếc xe bay quen thuộc, vừa đến hiện trường thi đấu, Đường Tử An, người luôn chờ đợi, nhìn thấy Sở Dư liền vui mừng nhảy lên vẫy tay.
Cậu thiếu niên tóc xoăn mở đường giữa đám đông, đến trước mặt Sở Dư, lộ ra hai chiếc răng khểnh dễ thương: “anh Sở, anh thật sự đến rồi, tôi còn tưởng anh có việc đột xuất không đến được!”
Sở Dư liếc nhìn Lance phía sau, cười nói: “Quả thật có chút việc đột xuất, mất chút thời gian, nhưng vì đã hứa với cậu, tôu nhất định sẽ đến.”
Giờ họ đến cũng không tính là muộn, chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu thi đấu.
Đường Tử An liền dẫn họ đến chỗ ghế khán giả dành cho gia đình của các thí sinh ở chung kết, vui vẻ nói: “anh Sở ở đây xem nhé, tôu nhất định sẽ giành chức vô địch trở về!”
Sở Dư xoa xoa tóc xoăn của hắn, gật đầu: “tôi tin cậu, cố lên nhé!”
Sau đó cậu thanh niên tóc xoăn đầy nhiệt huyết bước đi với vẻ tự tin.
Trong lòng Sở Dư nói với hệ thống: “Tại sao Đường Tử An lại hoạt bát như vậy, mà nam chính cũng cùng độ tuổi, sao lại không có chút sức hút nào?”
“À... có lẽ là do tính cách thôi. Đường Tử An tự nhiên đã là người lạc quan, còn nam chính thì có vẻ điềm tĩnh hơn...” Hệ thống vừa nói xong thì đột nhiên “hú” một tiếng, lại nói: “Không đúng, nam chính lúc đầu trong cốt truyện hình như cũng khá ngốc nghếch, tâm lý phức tạp nhiều. Có lẽ vì cậu ấy luôn ở trong hình dáng của một con sói, chúng ta không thể nhìn thấy biểu cảm và suy nghĩ của cậu ấy.”
Sở Dư gật đầu, không có hứng thú với vấn đề này nữa.
Cậu bắt đầu chăm chú theo dõi trận chiến trên sân khấu. Thật không thể tin nổi đây là trận quyết đấu của những cao thủ hàng đầu, hoàn toàn khác biệt với những cuộc đánh lộn nhỏ nhặt trước đây, mà là một cuộc chiến thực sự, một sai lầm nhỏ cũng có thể bị đối thủ bắt được sơ hở và thất bại.
Sở Dư vốn đã yêu thích máy chiến đấu, càng thích những trận chiến giữa chúng. Cậu không rời mắt khỏi sàn đấu, theo dõi hết trận đấu mà cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa còn học được rất nhiều chiêu thức hữu ích.
Cuối cùng, không ngoài dự đoán, Đường Tử An đã thắng. Hắn đứng vững trên sàn với một chiếc máy chiến đấu cũ kỹ.
Thật dễ dàng để tưởng tượng rằng nếu đổi thành một chiếc máy chiến đấu hàng đầu, sức mạnh của hắn sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Giải thưởng cuối cùng của cuộc thi máy chiến đấu lần này chính là một chiếc máy chiến đấu hàng đầu, có lẽ hắn tham gia cuộc thi này vì lý do đó.
Đường Tử An nhảy xuống sân với một cái khung đeo tai hình chiếc khuyên, nở nụ cười đầy kiêu ngạo.
Những thí sinh khác đã từng chứng kiến sức mạnh của hắn vô thức nhường đường cho hắn, hắn cứ thế từng bước tiến tới trước mặt Sở Dư.
Sau đó, hắn háo hức khoe khoang với thanh niên: “anh Sở, nhìn này, tôi đã thắng rồi!”
Sở Dư bị sự hăng hái trong ánh mắt của hắn làm cảm động, cũng vô thức mỉm cười, khen ngợi: “Cậu rất giỏi.”
Đường Tử An còn muốn mời thanh niên đeo khuyên tai cho mình, nhưng đúng lúc đó, bộ não thông minh phát ra tiếng kêu không đúng lúc. Hắn đang định khó chịu tắt đi, nhưng nhìn thấy một cái tên ở góc mắt.
Đột nhiên quên mất những gì vừa định làm, hắn vội vàng nói với Sở Dư một câu rồi đi sang một bên nhận thông báo, một hình dáng cao lớn hiện lên trên màn hình.
“Ôi, đại ca!” Đường Tử An vui mừng kêu lên, “Chúng em tìm anh khổ sở lắm, anh đang ở đâu vậy đại ca?”
Áo Tư Duy Đặc vừa định lên tiếng thì nghe thấy người bên kia nghi hoặc nói: “Nhưng tại sao anh lại che mặt như vậy, chỉ để lộ đôi mắt? Nếu không phải chúng ta đã sống chung bao nhiêu năm, em thật sự không nhận ra anh.”
Áo Tư Duy Đặc:...
Hắn cảm nhận được thiết bị bảo vệ mặt đang đeo trên mặt mình, sắc mặt có chút tối tăm.
Sự nhục nhã này, làm sao có thể để người thứ hai thấy được? Nếu không phải vì tiếp theo còn phải giả bộ với Sở Dư vài ngày nữa, hắn đã sớm xé bỏ cái này và vứt đi rồi.
Hắn ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề: “Hiện tại tôi đang bị kẹt trong phủ công tước, cậu dẫn người đến cứu tôi.”
Đường Tử An vừa mới đến vương đô không lâu, vẫn chưa hiểu rõ tình hình thế lực ở đây, nghe vậy liền hỏi: “Công tước nào vậy? Tại sao anh lại ở nhà của họ?”
Áo Tư Duy Đặc thật sự phát điên với cái miệng không ngừng nói của cậu nhóc, im lặng vài giây rồi nói: “Công tước Ô Tư.”