“Không... không cần đâu.” An Đức Nhĩ. Lai Kì kéo đôi chân mềm nhũn, cố gắng đứng dậy từ dưới đất, sợ hãi không thôi.
Ông có thể không sợ một con mãnh hổ, nhưng không thể không sợ một kẻ điên.
Hổ dù sao cũng biết sợ đau, còn kẻ điên... thì hoàn toàn thất thường, bạn không bao giờ đoán được giây tiếp theo hắn sẽ làm gì, có khi sẽ vừa cười vừa đâm bạn một nhát.
Thằng nhóc nhà Ô Tư này, tuyệt đối là một kẻ điên.
Những người khác cũng nghĩ như vậy. Họ nhớ lại những lời đồn trước đây: Công tước Hoa Hồng tàn nhẫn, nham hiểm, thì ra đều là sự thật. Rốt cuộc vì lý do gì mà họ lại nghĩ rằng một con rắn độc như thế này lại là một chú cừu non dễ bắt nạt?
Loại người này, dù không trực tiếp đối đầu, nhưng chỉ cần bất ngờ cắn hai nhát cũng đủ khiến người ta chịu khổ rồi.
Những người từng có ý định xâm chiếm gia tộc Ii Tư đều rùng mình, ý nghĩ đó lập tức bị gạt bỏ.
Người duy nhất không thấy ngạc nhiên có lẽ là Áo Tư Duy Đặc, hắn đã sớm chứng kiến sự điên cuồng của công tước, thậm chí còn tự mình trải qua thủ đoạn của đối phương, còn tàn nhẫn và quái đản hơn nhiều so với cảnh này, nên không hề bất ngờ.
Chỉ có điều, giờ hắn lại biết thêm một điểm yếu của công tước – tóc. Hắn nheo mắt, nhìn mái tóc dài đen nhánh của đối phương buông thả sau lưng, thầm ghi nhớ trong lòng.
Những người hầu của các gia tộc nghe tin chủ nhân bị ám sát đều đã đến hiện trường, từng người lần lượt dìu chủ nhân của mình ra ngoài, may mắn là không ai tử vong.
Nhà vua đổi ngôi thì quần thần cũng đổi, nếu gia chủ của họ chết, phải đổi sang gia chủ mới, e rằng những lão thần như họ sẽ phải nhường vị trí.
Lance là người đầu tiên lao vào đại sảnh, nhưng nhìn thấy các gia chủ khác ngã la liệt dưới đất trong tình trạng hỗn loạn, rồi nhìn sang công tước của mình vẫn ngồi an nhiên trên ghế, anh ngừng bước một chút, lấy lại phong thái thường ngày rồi cung kính đi đến phía sau người kia.
Không hổ danh công tước đại nhân, điềm tĩnh, phong thái tuyệt vời.
Buổi lễ trưởng thành của hoàng tử nhỏ cứ thế kết thúc chóng vánh. Chỉ có nơi tổ chức tiệc sinh nhật thực sự là yên ổn, còn chỉ nhóm người tham gia tiệc riêng của nhà vua mới gặp nguy hiểm.
Sau khi về đến nhà, Phách Tây còn đặc biệt gọi video hỏi thăm, đôi mắt xanh thẳm đầy lo lắng như sắp khóc: "Công tước đại nhân, tôi vừa nghe tin các ngài bị ám sát, ngài có sao không?"
“Tôi không sao.” Sở Dư im lặng một lúc, để đối phương nhìn cơ thể mình vẫn nguyên vẹn, dùng hành động để chứng minh.
“Vậy thì tốt.” Chàng trai thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.
“Chỉ tiếc là tiệc sinh nhật của cậu bị gián đoạn.” Sở Dư thực sự cảm thấy tiếc, rượu ở buổi tiệc rất ngon, nhưng cậu chỉ mới uống được vài ly thì bình rượu đã bị thích khách làm vỡ.
Nghe cậu nói vậy, khuôn mặt có chút u ám của chàng trai liền sáng lên, như thể được truyền thêm một sắc màu nào đó, cậu mím môi, hơi ngượng ngùng nói: “Sự an toàn của ngài và phụ vương, đáng giá hơn trăm lần buổi tiệc sinh nhật.”
Hoàng tử nhỏ nói xong câu đó, còn chưa kịp đợi người đối diện trả lời thì đã nhanh chóng cúp video.
Sở Dư, lần đầu tiên bị cúp máy ngay trước mặt: ...
Được đấy, còn chơi cả trò lạt mềm buộc chặt với cậu, muốn cậu suy diễn và day dứt vì câu nói đó sao? Đương nhiên là không thể rồi, Sở Dư sẽ ngay lập tức quên đi chuyện này, phớt lờ mưu kế của đối phương.
Cậu đặt quang não xuống, cởϊ áσ khoác và chuẩn bị vào phòng tắm để tắm rửa.
Dù trên người không có dấu hiệu bẩn rõ ràng, nhưng vừa rồi làm cậu có cảm giác quần áo ngập mùi máu, khiến cậu thấy khó chịu.
Thuận tay ném chú sói nhỏ xuống chân giường, cậu bước thẳng vào phòng tắm.
Áo Tư Duy Đặc bị ném mạnh đến lộn một vòng, vết thương trên người đau buốt, phải một lúc lâu sau mới gỡ được lớp chăn đè lên mà chui ra, trong lòng thầm chửi rủa công tước.
Sở Dư cũng chẳng lo nam chính sẽ nhân cơ hội này bỏ trốn, chủ yếu là vì cửa phòng ngủ của cậu đã khóa kín, thêm vào đó vết thương của đối phương thực sự rất nặng, không thể nào kéo thân thể này ra khỏi phòng được.
Sau khi xả đầy nước vào bồn tắm, xậu từ từ bước vào, nằm xuống dòng nước ấm, thoải mái thở ra một hơi, dần thư giãn.
Được dòng nước ấm bao quanh thật sự khiến người ta thấy dễ chịu, uể oải muốn ngủ một giấc.
Tất nhiên, cậu không thể ngủ trong phòng tắm, nhưng không thể tránh khỏi việc ngáp một cái, mắt hơi rơm rớm nước. Rồi cậu theo bản năng tỏa ra một lượng lớn pheromone, lan tỏa khắp không khí xung quanh.
Nằm trong lãnh địa pheromone của chính mình, cảm giác dễ chịu thực sự khiến một Alpha cảm thấy vô cùng thoải mái.
Khi cậu bước ra khỏi bồn tắm, hơi nước làm đuôi mắt người thanh niên ửng đỏ, làn da lộ ra ngoài khăn tắm cũng có chút hồng hào. Cộng thêm khí chất uể oải hiền lành khác hẳn thường ngày, trông cậu thật đẹp đẽ.
Áo Tư Duy Đặc nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp cảnh tượng này, hắn lảng ánh mắt qua mái tóc đen buông lơi trên vai đối phương, ngọn tóc còn nhỏ vài giọt nước.
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, vị công tước này… sao lại giống Omega đến vậy.
Tuy nhiên, vị tiểu công tước vừa rồi còn rất dịu dàng, lúc lia ánh mắt sắc bén về phía chiếc ga giường trắng tinh bị vết móng xám bẩn, giọng lạnh lùng: “Ai cho phép cậu trèo lên giường tôi?”
Áo Tư Duy Đặc theo ánh mắt của đối phương nhìn thấy chiếc giường bị mình làm bẩn, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh liền chuyển thành tức giận, hận không thể nhảy dựng lên chỉ trích đối phương.
Rõ ràng là người này đã ném hắn lên giường, dựa vào đâu lại trách hắn làm bẩn nó chứ!!!
Trên móng có chút bụi thì sao, Alpha chẳng kỹ tính đến vậy, trước đây hắn còn từng bẩn hơn nhiều, nhưng chưa từng có Alpha nào để ý.
Sau khi phản bác trong lòng, hắn lại châm biếm, quả không hổ là quý tộc, được nuôi dưỡng kỹ càng.
Sở Dư ghét bỏ nhìn chiếc giường bị bẩn một lúc, dùng quang não gọi người hầu đến dọn dẹp, rồi ánh mắt rơi xuống chú sói nhỏ hơi xám xịt.
Đúng là cậu đã lơ là, những ngày qua cậu quên mất việc tắm rửa cho đối phương, dù là động vật nhưng lông cũng sẽ bám bụi.
Nghĩ đến việc sau này còn phải ôm đối phương vào lòng, cậu liền cảm thấy ngứa ngáy, mặc dù cậu không hẳn là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng cũng không muốn tiếp xúc gần gũi với thứ gì bẩn.
Sau một hồi đắn đo, Sở Dư cầm một chiếc khăn sạch, quấn chặt chú sói từ đầu đến đuôi rồi mang vào phòng tắm, ném vào bồn tắm.
Áo Tư Duy Đặc bất ngờ uống vài ngụm nước, lập tức ngoi lên và liên tục khạc ra, hai bàn chân bám chặt vào thành bồn tắm. Dù sao thì, bất kỳ con vật nào có lông cũng không thích nước, bị ném mạnh vào nước như vậy khiến cậu gần như tức điên.
Chiếc khăn trên đầu cũng tự nhiên rơi xuống, hắn còn chưa kịp vung một móng vuốt đầy tức giận vào người thanh niên thì đã hít phải một mùi pheromone nồng nặc.
Khiến hắn bị sặc, hắt xì liên tục.
Giữa các Alpha với nhau, tự nhiên có sự bài xích. Pheromone của họ đối với những Alpha khác cũng mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Mặc dù giữa bạn bè sẽ từ từ quen với mùi pheromone của nhau và có thể chung sống hòa bình, nhưng cũng phải là một mùi nhẹ nhàng, nếu quá nồng sẽ khiến người khác không thể chịu nổi.
Hơn nữa, Alpha cấp cao có thể dùng pheromone của mình để áp chế Alpha cấp thấp hơn, và đối với pheromone của Alpha cấp thấp, họ cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu.
Rõ ràng, pheromone của Áo Tư Duy Đặc có cấp bậc cao hơn tiểu công tước, hắn không nên phản ứng quá lớn, nhưng... những hận thù cũ mới chồng chất, mùi pheromone nồng nặc này trong mắt hắn tương đương như một tia lửa có thể gây ra vụ nổ, khiến hắn không thể kiểm soát bản thân.
Sở Dư, với tư cách là một Alpha mới vào nghề, chưa hiểu rõ về thế giới này, cũng không biết pheromone của mình đã gây ra cú sốc lớn thế nào cho đối phương, nên không phòng bị gì cả. Đột nhiên, chú sói nhỏ nhảy lên, cào một vết máu lên cổ cậu.
Khi chú sói vọt lên khỏi mặt nước, những giọt nước bắn tung tóe khiến cậu ướt sũng mặt mũi, nước từ chiếc mũi cao thẳng chảy xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Sở Dư nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm một trăm cách chế biến thịt sói.
【Ha!】Hệ thống hiếm khi thấy Sở Dư gặp phải chuyện dở khóc dở cười, không nhịn được mà cười nhạo trong đầu cậu.
Sở Dư mở mắt, nhìn Áo Tư Duy Đặc với ánh mắt đầy bí ẩn, không nhúc nhích.
Áo Tư Duy Đặc cũng không hề sợ hãi, kiên quyết nhìn thẳng vào mắt cậu, trong ánh mắt đầy kiêu ngạo và bất chấp.
Cuối cùng, Sở Dư thở dài, như thể rất tiếc nuối: “Vẫn không nghe lời nhỉ, vậy thì rượu mời không uống... chỉ có thể uống rượu phạt thôi.” Thực ra, cậu không hề có ý định trêu chọc nam chính, chỉ định tắm cho hắn thật tốt.
Khuôn mặt cậu bỗng đổi sắc, Áo Tư Duy Đặc lập tức cảnh giác, biết rằng chắc chắn không có chuyện gì tốt lành, bản năng động vật khiến hắn từ từ lùi lại phía sau.
Chỉ là bồn tắm dù có lớn đến đâu cũng không thể lớn đến mức nào, Sở Dư nhanh chóng chộp lấy Áo Tư Duy Đặc và không chút thương tiếc ấn hắn xuống nước.
Chú sói nhỏ vùng vẫy bốn chân dưới nước, những vết thương trên cơ thể rỉ ra từng giọt máu, nhưng vẫn không thể lay chuyển được cái tay lạnh lẽo vô tình đó. Thời gian như ngừng lại, cho đến khi bốn chân hắn không còn sức để quẫy đạp, và gần như không thể thở được, Sở Dư mới buông tay, cho hắn nổi lên khỏi mặt nước.
Khi tiếp xúc với không khí, Áo Tư Duy Đặc không còn tâm trí để oán hận, chỉ biết hít thở từng hơi thật sâu, trong đầu trống rỗng, đó là cảm giác cận kề cái chết.
Sau đó, bàn tay đó lại ấn xuống, lặp lại hành động trước đó.
Áo Tư Duy Đặc một lần lại một lần đối mặt với cái chết, một lần lại một lần khát khao không khí, đối phương dường như kiểm soát thời gian một cách chính xác đến đáng sợ, luôn luôn có thể kéo hắn lên vào giây cuối cùng. Bản năng sinh tồn trong khoảnh khắc này phát huy đến cực hạn, hắn chỉ muốn nắm chặt lấy cơ hội sống sót.
Từ khi nào, hắn dường như đã bắt đầu trong lòng hy vọng rằng người đó sẽ ban cho mình không khí.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn được kéo ra khỏi nước và được lau khô. Người đó dường như cuối cùng đã chơi đủ, kết thúc trò chơi tồi tệ này.
“Cuối cùng cũng sạch sẽ rồi.” Sở Dư hài lòng cười, dịu dàng lau lông cho chú sói.
Mọi thứ kinh khủng đó, trong mắt thanh niên chỉ như đang tắm cho thú cưng của mình?
Đôi mắt xám đậm của Áo Tư Duy Đặc hơi ngơ ngác, nhìn vào đôi môi mỉm cười của đối phương.