Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Phản Diện

Chương 7: Tiểu Vương Tử

Sáng sớm hôm sau, chiếc ô tô lơ lửng đã đỗ trước cổng phủ công tước. Lance cung kính mở cửa xe, Sở Dư mặc trang phục tinh xảo hoa lệ, ôm một con sói con trong lòng lên xe.

Có mấy cô hầu gái thì thầm với nhau: "Wow, ngài Công tước thật sự rất thích con chó nhỏ kia, ăn cơm ngủ nghỉ đều bên cạnh nó." Dù các cô nói rất nhỏ, nhưng với thính giác nhạy bén, con sói con vẫn nghe thấy.

Áo Tư Duy Đặc cũng cảm thấy khó hiểu, cậu có thể nhạy bén cảm nhận được đối phương rõ ràng rất ghét mình, nhưng đi đến đâu cũng mang hắn theo, như thể thật sự coi hắn là thú cưng cưng chiều nhất của mình. Hắn tự nhận mình đã gặp nhiều loại người khác nhau, nhưng chưa từng gặp ai kỳ lạ như vậy.

Cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng tâm lý biếи ŧɦái chính là thay đổi thất thường như vậy.

Suốt quãng đường không có lời nào, xe nhanh chóng đến hoàng cung, có các cung nữ xinh đẹp dẫn đường. Mặc dù trong ký ức của chủ nhân cũ, con đường này đã quen thuộc không thể quen hơn, nhưng Sở Dư vẫn hào hứng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Cậu thầm nghĩ: "Quả nhiên là hoàng cung, lớn hơn phủ công tước của ta nhiều."

Hệ thống: "Nhưng phủ công tước chỉ có mình ngài ở, còn hoàng cung ngoài quốc vương ra, còn có rất nhiều phi tần và hoàng tử công chúa, tính ra cũng khá chật."

Sở Dư trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý."

Chẳng mấy chốc, họ đã đến nơi tổ chức yến tiệc, vô số nam nữ qua lại tấp nập, trông chẳng khác nào khung cảnh trong phim. Vị quốc vương bụng phệ lên sân khấu nói vài lời, đội lên đầu chàng trai tóc vàng chiếc vương miện trưởng thành, bày tỏ lời chúc mừng đến người con trai út của mình, sau đó, khi các quý tộc cúi chào, đối phương liền rời đi trước.

May mà nghi lễ của thế giới này không phải là quỳ lạy, nếu không Sở Dư sẽ lo lắng không biết có bị quy tội bất kính với quốc vương không.

Tiếp theo là thời gian giao lưu của các quý tộc, các Alpha tao nhã mời những Omega thẹn thùng khiêu vũ, cũng có người thích mở rộng quan hệ, đi khắp nơi tìm người để kết thân.

Là công tước có địa vị và quyền lực cao trong đế quốc, dĩ nhiên có không ít người vây quanh, Sở Dư lịch sự đáp lời, không để mất đi một phần lễ nghi.

Sau đó, chàng trai tóc vàng mắt xanh tiến lại gần. Những người khác thấy người đến liền thức thời rời đi, để lại hai người với ánh mắt trêu ghẹo.

Đó là vị hoàng tử nhỏ được sủng ái nhất của đế quốc, cũng là chủ nhân buổi tiệc hôm nay.

Trước phản ứng của những người xung quanh, trên mặt Phách Tây lướt qua vẻ khó chịu, nhưng đối với Sở Dư, cậu vẫn gượng gạo nở một nụ cười lịch sự: "Công tước, hôm nay ngài trông thật đẹp trai."

Sở Dư khẽ gật đầu, đáp: "Cảm ơn, hôm nay cậu cũng rất đẹp."

Phách Tây nghe câu trả lời của cậu, có chút ngạc nhiên. Trước đây công tước có như vậy không? Tên kiêu căng ngạo mạn ấy cũng học cách lịch sự rồi sao?

Sở Dư giả vờ không nhận ra sự khác thường của cậu, trong lòng hỏi: "Đứa nhỏ này chưa thành niên à? Sao trông nhỏ thế này?"

Hệ thống đáp: "Đã thành niên rồi, hôm nay chính là sinh nhật 18 tuổi của cậu ấy."

Rồi Siwr Dư bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, cậu hỏi: "Vậy bây giờ ta bao nhiêu tuổi?"

Hệ thống lật xem cốt truyện và trả lời: "Hai mươi ba."

"Không tệ, còn trẻ hơn vài tuổi, kiếp trước sắp sống đến ba mươi rồi, cuối cùng lại chết." Sở Dư hài lòng nói.

Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: "Xin nhắc cậu, kiếp này cậu cũng không sống đến ba mươi đâu."

Vài năm nữa, công tước sẽ bị nam chính đâm một nhát chết.

Sở Dư khựng lại, quyết định bỏ qua chủ đề không vui này.

Cậu nhìn sang Phách Tây, người đã bắt đầu mời cậu tham quan vườn hoa, cảm thán: "Yêu đương với trẻ con, thật làm người ta ngại ngùng."

Hệ thống mỉa mai: "Vậy mà khi bắt nạt nam chính, cậu không thấy tay mình run nhỉ, cậu ta năm nay mới mười chín tuổi."

Sở Dư ngẩn ra, nam chính mới mười chín tuổi quả là điều cậu không ngờ, nhưng cậu nhanh chóng có lời giải thích của riêng mình: "Ta bắt nạt là sói, sói mười chín tuổi có thể gọi là sói con không? Đều là sói già rồi chứ gì."

Hệ thống không thể cãi lại, nghẹn rất lâu, mới thốt ra một câu: "Vậy cậu chính là bắt nạt một lão già tuổi cổ lai hy, càng vô liêm sỉ hơn." Quên luôn chính nó là người đã kích động Sở Dư đối đầu với nam chính.

Hơn nữa, khi nam chính bị bắt nạt, nó còn nhảy nhót phấn khích hơn ai hết.

Sở Dư không thèm để ý đến lời lảm nhảm của hệ thống, sau khi đồng ý lời mời của đối phương, cậu duy trì dáng vẻ mà một vị hôn phu nên có, ân cần đi dạo trong vườn hoa cùng hoàng tử nhỏ.

Phách Tây và Sở Dư đi song song trên con đường nhỏ, vẻ mặt kỳ lạ của cậu gần như hiện rõ ra. Cậu chỉ vì phép lịch sự mà miễn cưỡng mời công tước đi dạo, không ngờ đối phương lại đồng ý ngay lập tức, hơn nữa còn cư xử rất lịch thiệp đi bên cạnh cậu.

Mặc dù trước đây cậu đã gặp đối phương vài lần, nhưng đều là tại các buổi tiệc cung đình. Nói là vị hôn phu nhưng thực ra cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Tuy nhiên, cậu cũng biết ít nhiều về tính cách của vị hôn phu này, dù sao những tin đồn ngoài kia không mấy tốt đẹp, nào là nham hiểm, xảo quyệt, độc ác… tất cả đều được dùng để miêu tả công tước trẻ tuổi này.

Ban đầu cậu không để tâm, dù sao các cuộc hôn nhân giữa quý tộc đều dựa trên đẳng cấp pheromone mà kết hợp với nhau, về cơ bản không có chút nền tảng tình cảm nào, thậm chí sau khi kết hôn, đa số các cặp vợ chồng quý tộc đều có tình nhân riêng, chỉ cần không quá mức là được.

Vị hôn phu của cậu… chẳng có chút gì đáng để ngưỡng mộ, có lẽ chỉ có khuôn mặt là đáng nhìn thôi.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên họ ở riêng với nhau, Phách Tây lại cảm thấy có chút kỳ lạ, như thể những lời đồn bên ngoài đều là sai lệch, vị hôn phu của cậu thực ra không đáng ghét như vậy.

Vì sự bảo đảm cho cuộc hôn nhân tương lai, Phách Tây cảm thấy cậu cần phải tìm hiểu thêm về chuyện này.

Cậu muốn nói chuyện với đối phương, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, ánh mắt cậu dừng lại ở con thú cưng trong vòng tay đối phương, mắt cậu sáng lên: "Công tước đại nhân, con chó nhỏ này là thú cưng của ngài à? Nó thật đáng yêu."

"Hả?" Sở Dư đang mải ngắm hoa nên không phản ứng ngay, vài giây sau mới nhận ra hoàng tử nhỏ đang nói gì. Cậu cúi đầu nhìn con sói con trong tay mình, bóp nhẹ móng vuốt của nó, khóe miệng nở một nụ cười: "Đúng là rất đáng yêu."

Sở Dư còn khẽ nghịch chiếc chuông trên cổ hắn, nụ cười càng sâu hơn.

Vẻ mặt nghiêng đẹp đẽ hòa cùng với những tầng hoa xếp chồng lên nhau, thần thái dịu dàng, cổ thon dài và trắng ngần, tựa như một bức tranh sơn dầu lãng mạn và đầy tình tứ thời xưa. Tư thái mà chàng trai vô tình bộc lộ ra thật quá hoàn mỹ, ngay lập tức phá vỡ định kiến trong lòng Phách Tây, khiến cậu vô thức nghĩ rằng, có lẽ những lời đồn về đối phương đều là sự hiểu lầm.

Phách Tây đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với vị hôn phu này.

Cậu chớp đôi mắt xanh biếc, hơi mím môi, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ xinh đáng yêu.

Vẻ mặt này khiến cậu trông hiền lành và vô hại.

Sở Dư liếc nhìn biểu cảm của cậu, lông mi khẽ run, không để lộ thêm cảm xúc nào.

"Công tước đại nhân, tôi có thể chạm vào nó không? Nó trông thật đáng yêu!" Hoàng tử nhỏ đáng thương cầu xin.

Áo Tư Duy Đặc ngẩng đầu, đôi mắt thú màu xám nhìn về phía Omega đang khen ngợi sự đáng yêu của mình nhưng thực ra lại không rời mắt khỏi khuôn mặt của chàng trai, cảm thấy thật bực mình.

Cậu ta có thực sự muốn sờ vào mình không? Hắn thấy cậu ta chỉ muốn chạm vào cái tên công tước đáng ghét kia thôi.

Nếu không phải hiện giờ đang trong lốt sói, chắc chắn hắn đã chửi thẳng ra rồi, bởi vì rõ ràng cậu ta đang nằm nghỉ trong lòng chàng trai, cuối cùng cũng không bị kẻ xấu tính kia quấy rầy nữa, vậy mà tên Omega này lại khiến ánh mắt đối phương quay trở lại chú ý đến mình.

Bất kỳ ai bị coi là một món đồ nhỏ để lấy lòng Omega cũng sẽ cảm thấy không vui.

Hắn thề, nếu tên Omega đó dám đưa tay ra sờ, chắc chắn hắn sẽ để lại vài vết cào thật sâu trên đó.

Ngay khi Áo Tư Duy Đặc dựng tai lên, chuẩn bị giơ móng vuốt ra, Sơt Dư nở nụ cười mỉm và lắc đầu: "Không được đâu, con chó này dữ lắm, nó sẽ làm thương điện hạ mất."

Nụ cười của cậu dịu dàng, giọng nói cũng rất dễ nghe, nhưng đáy mắt lại đầy sự lạnh lùng.

Chỉ tiếc Phách Tây không nhận ra điều đó, còn tưởng rằng đối phương thật sự lo lắng cho mình, tâm trạng cậu bỗng nhiên vui lên không ít.

Sở Dư đã bắt đầu cảm thấy chán, vừa định xin phép rời đi thì lại nhận ra sự tức giận đầy dữ dằn từ con sói con trong lòng, dường như nó rất ghét hoàng tử nhỏ.

Sở Dư rất thích làm những việc khiến nam chính khó chịu, nên khi thấy vậy, cậu thay đổi suy nghĩ ban đầu, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Tuy nhiên, nó có thể vẫy đuôi lấy lòng điện hạ đó."

Phách Tây lập tức chuyển chủ ngữ của câu "lấy lòng ngài" sang thành chàng trai. Nói cách khác, cậu nghĩ rằng chàng trai đang muốn lấy lòng mình, khiến ánh mắt cậu càng sáng hơn vài phần.

Áo Tư Duy Đặc toàn thân dựng đứng lông lên ngay khi nghe những lời đó, bắt hắn làm một món đồ để lấy lòng Omega, điều đó tuyệt đối không thể! Việc phải tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt một người đã đủ sỉ nhục rồi, cả đời này đừng mong hắn làm điều đó trước người thứ hai.

Chú sói con quyết định giả chết, nằm bất động trong lòng công tước, ngay cả khi ngón tay đang ẩn dưới bụng mềm mại của hắn đầy vẻ đe dọa, hắn vẫn không hề động đậy.

Thấy nam chính thực sự không chịu hợp tác, Sở Dư biết mình đã dồn ép quá mức, dù sao cậu cũng không thể thực sự gϊếŧ nam chính, nên cậu dùng tay chạm vào phần gốc đuôi của sói con và cưỡng ép vẫy đuôi của nó.

Cậu còn tiếc nuối nói với Phách Tây: "Con chó này tính khí rất tệ, thường không nghe lời tôi."

Phách Tây không hề để tâm, trong mắt cậu, việc công tước chịu làm nhiều điều như vậy vì cậu, nhất định là vì có cảm tình với cậu. Vậy thì, việc con chó có nghe lời hay không cũng chẳng quan trọng.

Còn Áo Tư Duy Đặc thì không ngờ chàng trai lại dám chơi xỏ như vậy. Hắn không muốn vẫy đuôi, vậy mà đối phương cưỡng ép bắt hắn phải vẫy. Khi cảm nhận được đuôi mình bị nắm, hắn đơ người ra, sau đó lập tức rút đuôi lại, giấu kín dưới bụng.

Hừ, đồ vô liêm sỉ.

Là chủ nhân của buổi tiệc, hoàng tử nhỏ tất nhiên rất bận rộn, phải lo tiếp đãi nhiều khách mời. Thời gian cậu dành ra để ở riêng với vị hôn phu đã quá vượt quy chuẩn rồi, cậu không thể ở lại đây cả buổi tiệc mà không giao tiếp với ai.

Vì vậy, sau khi chào tạm biệt vị hôn phu, cậu mang theo chút luyến tiếc rời đi.

Công tước hôm nay đối với cậu thực sự là một bất ngờ thú vị, khiến cậu không thể kiềm chế mong muốn được ở cạnh đối phương thêm một lúc nữa.

Sở Dư nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Thái độ của hoàng tử nhỏ thay đổi nhanh hơn cậu tưởng.

Cậu cũng không muốn phải đối phó với cả đống người. Trong mắt cậu, những lễ nghi thật quá rườm rà, chỉ cần nói vài câu thôi cũng đủ làm người ta mệt chết, cậu thực sự không hiểu tại sao lại có người phát minh ra thứ này.

Hơn nữa, có một điều mà cậu luôn cảm thấy thắc mắc, với trình độ công nghệ của thời đại liên hành tinh này, lẽ ra người ta đã phải bãi bỏ chế độ phong kiến từ lâu. Dù có hoàng tộc và quý tộc đi nữa, thì cũng nên theo kiểu chế độ quân chủ lập hiến. Nhưng mọi thứ ở đây lại giống như chế độ đế quốc phong kiến thời xưa, hoàng tộc cai trị tuyệt đối, quý tộc thì đứng trên cao, sự phân chia giai cấp rõ ràng đến mức đáng sợ.

Mặc dù trong thế giới trước đây của cậu cũng có sự tồn tại của giai cấp, nhưng chẳng ai dám ngang nhiên tuyên bố dân thường là rác rưởi, là tầng lớp hạ đẳng từ trong bản chất cả.

Dù sau lưng ra sao, ít nhất trên bề mặt, mọi người đều bình đẳng và ai phạm tội đều phải bị trừng phạt.

Hơn nữa, theo như anh biết, thế giới này ngoài Đế quốc còn có Liên bang và tộc Côn trùng. Liên bang bên cạnh cũng có chút tương đồng với thế giới trước đây của cậu, quyền lực nằm trong tay nghị viện, tuy nhiên cũng có gia tộc thế gia, và tất cả các nghị sĩ đều xuất thân từ những gia tộc này, không có ai là dân thường cả.

Đế quốc và Liên bang đối địch với nhau, trong khi tộc Côn trùng lại là kẻ thù của cả Đế quốc và Liên bang. Suốt nhiều năm qua, các bên vừa chiến tranh vừa liên minh với nhau, tạo nên thế cân bằng ba bên.

Cậu cảm thấy rất khó hiểu, nên đã hỏi: "Tại sao Đế quốc lại có chế độ như vậy? Không có người dân bị áp bức nào muốn phản kháng sao?"