Sau Khi Tra Vai Ác, Ta Ôm Trứng Bỏ Trốn

Chương 2

Hương thơm nồng đậm như một con quái vật nhỏ đang vươn vuốt, mạnh mẽ xông thẳng vào mũi nàng.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để ra ngoài mở mang tầm mắt lần này, nhưng Nguyễn Anh vẫn không ngờ mình lại chứng kiến một cảnh tượng "mặn mà" đến thế.

“Việc này có phải quá đúng ý ta rồi không?”

Nam tử quả thực là nhân gian tuyệt sắc, dáng vẻ không chỗ nào không xuất chúng, khí chất lại càng phi phàm.

Ngoài những đường nét tinh xảo như được chạm khắc, hắn còn sở hữu cơ bắp mạnh mẽ và bờ ngực tuyệt đẹp, cơ bụng rõ ràng, đường nét tinh tế, đặc biệt là đường nét quyến rũ từ eo kéo xuống ẩn hiện dưới làn nước trong suốt, nửa thân dưới chìm trong làn nước, mặt nước khẽ dập dềnh, dù không nhìn rõ hoàn toàn nhưng lại càng gợi lên trí tưởng tượng phong phú.

Đúng như câu nói, “mưa đánh lá chuối, mỹ nhân rũ mi.”

Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi—

Đây chính là thứ người trưởng thành nên xem.

Thân hình được điêu khắc của hắn không hề thô kệch, ngay cả những giọt nước chầm chậm lăn trên làn da như ngọc của hắn cũng có một vẻ quyến rũ đặc biệt.

Nguyễn Anh cảm giác lý trí của mình trong giây phút nào đó đã đứt phựt một cách không thể kiểm soát.

Ánh mắt của hắn rơi lên mặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn có vẻ bối rối, nhưng rất nhanh, cảm xúc đó bị một sự bùng nổ mạnh mẽ hơn che lấp, đôi mắt trở nên mơ màng.

Lúc hắn khẽ cau mày vì cảm giác không thoải mái, nốt chu sa giữa trán hắn dường như càng rực đỏ, giống như máu tươi.

Lý trí của nàng tan biến trong làn sóng nước lấp lánh.

Không biết ai đã cho nàng can đảm, và nàng cũng không biết rằng lúc này cả hai người đều đang trong trạng thái bất thường.

Nàng chỉ cảm thấy bản thân giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa cơn sóng, hoặc như một cánh diều trong cơn bão, trong trải nghiệm kỳ diệu ấy, nàng cố gắng kìm nén tiếng khóc và niềm vui.

Hơi thở của hắn trầm thấp vang lên bên tai, ngày càng dồn dập, tiếng nước chảy róc rách rất nhanh đã nhấn chìm mọi âm thanh.

Hương hoa nồng đậm như thể biến thành một làn sương mù, quấn quanh và giam cầm cả hai người.

Cuối cùng, trước mắt nàng chỉ còn lại một vùng trắng xóa.

Nguyễn Anh run rẩy và ngất lịm.

Lúc này, bầu trời dần chuyển từ xanh thẳm sang đen kịt.

Trời vốn đang quang đãng, nhưng trong chớp mắt, mây đen đã che kín bầu trời, ánh nắng biến mất.

Mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có linh cảm rằng có điều gì đó không ổn.

Loại dị tượng này chắc chắn là dấu hiệu có chuyện xảy ra.

Nhưng trong giới tu chân, dị tượng thường xảy ra.

Cho dù là tu sĩ độ kiếp, tâm ma kiếp, tiểu hoặc đại lôi kiếp, hay khi bảo vật xuất thế, thiên sinh dị tượng, tất cả đều có thể khiến bầu trời trở nên đen kịt, đất trời biến sắc.

Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, tranh đoạt tuổi thọ với trời.

Khi chưa thấy lôi kiếp hoàn chỉnh giáng xuống, không ai có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra chỉ bằng nửa bầu trời đen kịt.

Mọi người chỉ biết rằng, dị tượng xảy ra ở nội môn Mười Hai Phong của Kiếm Tông, hẳn là có sự kiện trọng đại nào đó.

Nguyễn Anh hoàn toàn không hay biết rằng bầu trời trên đầu nàng đã dần trở thành một màu đen thăm thẳm.

Nếu không phải vì nàng đang ở khu vực kết giới của Âm Dương Đàm, có lẽ số người đến dò la đã tăng lên gấp bội.

Xem náo nhiệt là bản tính của con người.

Nếu có thể nhân cơ hội đó giành lấy cơ duyên, thì càng tuyệt hơn.

Hương hoa dần tan, bóng hình cũng biến mất.

Đôi mắt tròn xoe đáng yêu của nàng mở ra, đôi mắt trong veo đảo một vòng, một tia sáng lướt qua trong đôi mắt sáng ngời, Nguyễn Anh dần dần hồi phục ý thức.

Định đứng dậy, nhưng nàng không thể không nằm lại, cả người nàng như bị nghiền nát, đến mức không thể ngồi dậy nổi.

Hít vài hơi, nàng cố gắng chống người dậy, cúi đầu nhìn, khắp thân thể nàng toàn những vết bầm tím. Theo bản năng nàng vận chuyển linh lực, nhưng không thể xóa đi những vết bầm trong thời gian ngắn, có thể thấy lúc đó tình hình thật sự quá mãnh liệt.

Nguyễn Anh hít sâu một hơi, lý trí quay trở lại.

Nàng nhìn quanh, không xa là mỹ nam kia, vẫn đang bất tỉnh nằm trên mặt đất, mái tóc đen xõa tung như mực sau lưng, tôn lên làn da trắng nõn của hắn, vòng eo hiện rõ từng đường nét.

Nguyễn Anh lấy từ nhẫn trữ vật ra quần áo, đau đớn mặc lên người, lúc này hắn vẫn nhắm chặt mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Suối nước nóng vẫn lặng lẽ như mọi ngày.

“Chuyện này là sao…” Nguyễn Anh lẩm bẩm trong lòng, “Mình bị hạ chú hay là bị mê hoặc sắc đẹp?”

Chưa kịp nghĩ thông suốt, bầu trời trên đầu bỗng biến đổi dữ dội.

Nguyễn Anh giật mình, ngẩng đầu nhìn.

Một tia sét to bằng miệng bát giáng thẳng xuống đầu nàng.

Tia sét nhanh như chớp, nàng còn chưa kịp mặc xong quần áo, chiếc vòng bảo hộ nàng ném ra đã bị sét đánh tan thành bụi trong nháy mắt.

Chưa kịp vận khí rời đi, tia sét đã đánh thẳng vào người nàng.

Một cơn đau đớn xé toạc cơ thể.

Toàn thân như bị nghiền nát trong chốc lát.

May mắn thay, tia sét chỉ có một đạo, vụt qua rất nhanh.

Sau khi đánh xuống, bầu trời lập tức quang đãng, một cầu vồng rực rỡ hiện ra trên bầu trời.

Khi mở mắt ra lần nữa.

Nguyễn Anh không kịp nhìn xung quanh, vội vàng dùng thần thức sắp xếp lại ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu mình.

Một tia sét này đã đánh thức ký ức kiếp trước của nàng.

Không có gì lạ khi đôi lúc nàng lại nghĩ ra vài “ý tưởng kỳ lạ,” đôi khi còn nghĩ đến những thứ không tồn tại trong giới tu chân.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.

“Ta xuyên thành nữ phụ pháo hôi rồi sao?”

Nguyễn Anh vô cùng kinh ngạc.

Kiếp trước, nàng là một cô gái bình thường sống ở thế kỷ 21, chuẩn bị tốt nghiệp thì bạn cùng phòng chia sẻ cho nàng một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp tên là Tiên Đồ, trong đó có một nhân vật nữ phụ trùng tên với nàng. Bạn nàng cảm thấy thú vị, còn trêu rằng nàng nên học thuộc toàn bộ cuốn sách.

Nhưng học thuộc là chuyện không thể xảy ra.

Đọc hết cuốn sách đã là giỏi lắm rồi.

Lúc đó, nàng chỉ nghĩ đó là một trò đùa.

Nếu lúc đó biết mình thật sự sẽ xuyên vào truyện, nàng hẳn sẽ cố học thuộc lòng, thậm chí còn có thể chép ra bất cứ lúc nào.

Tiên Đồ là một tiểu thuyết tiên hiệp lãng mạn có hơn một triệu chữ, câu chuyện xoay quanh nữ chính Tử Nguyệt, xuất thân từ người phàm, nhờ sở hữu biến dị đơn linh căn băng hệ nên được Thiên Nhất Tông tuyển chọn vào tiên môn. Trong quá trình tu luyện, nàng có được tình thân, tình bạn và tình yêu, cùng nam chính Đạo Hàm Tôn Giả trải qua muôn vàn khó khăn, đánh bại đại phản diện, và cuối cùng hạnh phúc bên nhau.

Còn Nguyễn Anh lại là một nữ phụ ác độc, trở thành chướng ngại trên con đường tình yêu của nam nữ chính.

Khác với nữ chính kiên cường, không ngừng phấn đấu, nữ phụ xuất thân danh giá, là con của các tiên nhân, nhưng lại có tâm tính hẹp hòi, kiêu ngạo và tùy hứng, đã làm ra vô số chuyện hoang đường, tất cả đều nhờ vào cha nàng – trưởng lão Kiếm Tông, và mẹ nàng – trưởng lão Truy Nguyệt Lâu, đứng sau gánh vác.

Trong một lần thử luyện ở bí cảnh, nữ phụ được nam chính cứu, từ đó đem lòng ái mộ. Biết rõ nam nữ chính đã có tình cảm với nhau, nàng vẫn cố tình xen vào, làm ra nhiều hành động hoang đường để theo đuổi nam chính, không chỉ tạo ra đủ loại hiểu lầm và rắc rối giữa nam nữ chính, mà còn ngày càng ác độc, mất hết lý trí.

Nam chính hận không thể loại bỏ nàng ngay tức khắc, nhưng nữ chính nhiều lần ngăn cản, cho rằng nữ phụ còn trẻ, tâm tính chưa ổn định, không nên vì thế mà trừ khử nàng, còn liên quan đến các thế lực đứng sau nàng.

Lúc đó, Nguyễn Anh đọc mà ấm ức không thôi.

Nàng cảm thấy khó chịu khi nữ phụ có cùng tên với mình, tự nhiên có một cảm giác nhập vai kỳ quặc, và cũng tức giận thay cho nữ chính khi bị nữ phụ làm khổ mà vẫn không nhận được báo ứng.

Tuy nhiên, nữ phụ không nhảy nhót được lâu, vì hành vi vô lý của mình mà đắc tội với đại phản diện trong truyện – Du Nhan Trúc, cuối cùng bị hắn gϊếŧ chết trong nháy mắt.

Mãi đến hồi cuối cùng, thân phận của đại phản diện mới được tiết lộ. Hóa ra hắn là yêu tu, luôn giấu mình trong Kiếm Tông dưới thân phận của một nhân tu, nhưng từ lâu hắn đã ma hóa và mất kiểm soát.

Trước đó, nữ phụ cứ nhởn nhơ trước mặt hắn mà không biết gì.

Không có gì khó hiểu khi hắn lặng lẽ gϊếŧ chết nàng ở sau núi Kiếm Tông.

“Khoan đã…” Nguyễn Anh trợn tròn mắt.

Mặc dù nhiều chi tiết trong sách và những trải nghiệm của nàng trong suốt hai mươi năm qua không hoàn toàn giống nhau, nhưng vẫn có ý nghĩa tham khảo rất lớn.

Nếu nàng nhớ không nhầm, đại phản diện giấu thân phận để trà trộn vào Kiếm Tông – Du Nhan Trúc, có một dấu hiệu rất rõ ràng, đó là nốt chu sa đỏ tươi giữa trán.

Du Nhan Trúc vốn là thần thú kỳ lân, chính vì là thần thú nên sau khi ma hóa, hắn càng trở nên đáng sợ. Hơn nữa, hắn còn là thiếu chủ của tộc kỳ lân, được cho là người có thiên phú xuất sắc nhất trong hàng vạn năm qua.

Hắn lấy tên giả là Nhan Trúc, ẩn mình trong Kiếm Tông—

“Ối…” Nguyễn Anh ôm đầu, cảm thấy một cơn đau nhói. Nàng không thể nhớ ra lý do vì sao hắn lại ở lại Kiếm Tông, chỉ nhớ rằng khi hắn gϊếŧ nữ phụ, hắn vẫn là đệ tử dưới trướng của Chưởng môn Phương Vô Hình – người đứng đầu nhất phong của Kiếm Tông.

Âm Dương Đàm thuộc về nhất phong, mặc dù không biết tại sao nơi vốn dĩ không có ai lại có thêm một người, nhưng ngoài những người có tín vật như Nguyễn Anh, chỉ có đệ tử của chưởng môn mới có pháp quyết để vào được.

Nguyễn Anh từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nam tử đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Giờ phút này, nàng không còn thấy hắn quyến rũ nữa, quả nhiên "mỹ nhân ân" là thứ khó chịu đựng nhất trên đời.

Suy đi tính lại, nàng cảm thấy người trước mắt có đến 99,9% là đại phản diện trong truyện – kẻ sẽ gϊếŧ chết nữ phụ.

Trong truyện, nữ phụ chỉ nói vài câu khó nghe trước mặt hắn đã khiến hắn không thể chịu nổi mà ra tay gϊếŧ nàng, còn bây giờ, nàng lại trực tiếp cưỡng bức hắn – chuyện này không phải hắn mong muốn chút nào—

"Ta chết chắc rồi!"

Nguyễn Anh lập tức mặc quần áo vào, mặc kệ sự đau nhức trên cơ thể, dùng linh khí xóa hết mọi dấu vết, gọi ra pháp khí và nhanh chóng bỏ chạy.

Nàng gần như dồn toàn bộ linh lực để thúc đẩy pháp khí.

Chiếc mộc phù dung màu hồng phấn nhanh chóng bay khỏi địa phận của nhất phong.

Chỉ khi quay lại nơi ở của mình tại Lục Phong, Nguyễn Anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trong Kiếm Tông, ai cũng biết có Mười Hai Phong, nhưng không phải phong chủ của mỗi ngọn núi đều là trưởng lão trong môn phái.

Hiện tại, trên đại lục không có chiến tranh quy mô lớn, các trưởng lão của Kiếm Tông vẫn còn, tổng cộng có chín vị trưởng lão. Họ không được xếp hạng dựa trên sức mạnh mà được sắp xếp theo thứ tự các ngọn núi mà họ kế thừa từ khi lập tông môn.

Ba ngọn núi còn lại trong nội môn là nơi cư trú của đệ tử bình thường, chỉ có một số ít người may mắn mới được nhận làm đệ tử thân truyền hoặc ký danh đệ tử của các phong chủ.

Nhờ cha nàng, Nguyễn Kiệt, là trưởng lão chấp kiếm của Lục Phong, ngay từ đầu Nguyễn Anh đã là đệ tử nội môn, sống cùng cha trên Lục Phong. Nàng có tư chất không tệ, hiện giờ đã đột phá đến Kim Đan, trong môn phái, nàng có thể nhận sư phụ nội môn, trở thành đệ tử thân truyền của một vị trưởng lão và có một ngọn núi nhỏ của riêng mình.

Nhưng cha nàng, Nguyễn Kiệt, luôn cho rằng nàng chưa có tính kiên định, nên mãi kiềm chế không để nàng tự do—

Khách quan mà nói, trong số các đệ tử thế hệ thứ hai, nàng cũng thuộc hàng xuất sắc.

Nhưng trong một nhóm kiếm tu suốt ngày cắm đầu vào tu luyện không ngừng nghỉ từ sáng đến tối, không có thời gian rảnh, như kiểu 007 suốt ngày chỉ học và luyện tập, thì một người như nàng – “không chăm chỉ, không cố gắng” nhưng lại có thiên phú xuất sắc, trở nên quá khác biệt.

Giống như một con thiên nga bị nhầm lẫn trong bầy vịt, rõ ràng là một con thiên nga xinh đẹp, nhưng trong bầy vịt thì chẳng có chỗ nào hợp với nàng, vô cùng lạc lõng.

Nguyễn Anh: Nhấn mạnh là, ta không có ý nói bất kỳ ai là vịt đâu nhé. Ta chỉ muốn nói rằng ta là một con thiên nga xinh đẹp, ta thật đẹp, hehe XD.

Nguyễn Kiệt là một kiếm tu rất truyền thống, nhìn bề ngoài là kiểu người rất điển hình: trầm mặc ít nói, không giỏi giao tiếp. Không dùng lời được thì ông dùng hành động, sức chiến đấu của ông vô cùng đáng sợ, không bao giờ nhiều lời, và tu luyện vô cùng khổ cực, mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba canh giờ, còn lại toàn bộ thời gian là luyện kiếm hoặc rèn sắt, quy củ đến mức đáng sợ.

Nghĩ đến đây, toàn bộ sự dũng cảm trong lòng Nguyễn Anh đều tiêu tan, nàng run lên vì sợ hãi.

Nếu cha nàng biết được những chuyện xấu nàng đã làm, chẳng phải sẽ đánh gãy chân nàng và nhốt nàng trong một trăm tám mươi năm hay sao?

Chưa kể, khi đại phản diện Du Nhan Trúc tỉnh lại, chắc chắn hắn sẽ truy cứu chuyện vừa rồi, trong số những người có thể vào Âm Dương Đàm chỉ có một vài người, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nàng, và điều đang đợi nàng chính là đòn chí mạng chứ còn gì nữa?!

Nguyễn Anh trốn trong phòng, mở trận pháp, giả vờ rằng mình đang bế quan tu luyện để không ai quấy rầy, thực ra nàng đang bắt đầu thu dọn hành lý, bất cứ thứ gì nàng thấy hữu ích đều ném vào túi càn khôn.

Dù sao cũng là đệ tử của thế hệ thứ hai, Nguyễn Anh sở hữu không ít thứ tốt, riêng đồ trữ vật đã có túi càn khôn, nhẫn trữ vật và một chiếc vòng tay trữ vật.

Nàng định ra ngoài trốn vài năm, ít nhất là ba đến năm năm.

Dù sao thì ở lại Kiếm Tông cũng không ổn nữa rồi.

“Nương——”

Nguyễn Anh gõ nhẹ vào mặt nước, ở đầu bên kia, lục trưởng lão Truy Nguyệt Lâu, mẹ của nàng – Quý Thuần Như, gần như ngay lập tức nhận .

“Con nhớ mẹ quá!” Nguyễn Anh nũng nịu.

“Con lại gây họa gì rồi?” Mỹ phụ nhướng mày.

Lời tác giả:

Nguyễn "Tội Nghiệp" Anh: Mỹ... mỹ sắc hại người mà.