Từ Mưa Rào Đến Nắng Ấm

Chương 1

Sau khi tôi nói "Em thích anh", người phản ứng mạnh nhất không phải là Lục Chước.

Mà là ủy viên thể dục đứng bên cạnh chỗ ngồi của anh ta.

"Cái gì?!"

"Đào Lật! Cậu nói cậu thích anh Chước á??!!"

Âm lượng của cậu ấy đã khuếch đại giọng nói vốn dĩ nhỏ nhẹ của tôi lên hàng trăm lần, lập tức lấn át tiếng ồn ào của cả lớp.

Trong khoảnh khắc ra chơi, lớp tôi đột ngột trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Sau đó là một trận cười ầm ĩ vang lên, còn lớn hơn cả tiếng ồn lúc trước.

"Ôi trời! Anh Chước quả là siêu đẳng, đến cả béo ú của lớp mình cũng thích nữa cơ."

"Anh Chước, này! Anh từ chối biết bao nhiêu lời tỏ tình của các cô gái, hóa ra là vì anh thích kiểu béo ú này à? Cười chết mất!"

Lục Chước chậm rãi thu lại nụ cười, nhìn tôi chằm chằm. Giọng điệu vẫn còn khá bình tĩnh:

"Em nói nghiêm túc chứ?"

Giữa tiếng cười nhạo của mọi người, tôi đỏ mặt tía tai, cúi đầu không dám nói thêm lời nào.

Tôi không ngờ Lục Chước sẽ khiến tôi bị chế giễu. Lẽ ra tôi nên tỏ tình vào giờ tan học mới đúng.

Bất ngờ, một tiếng động lớn làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.

Là Lục Chước đứng lên, đá tung bàn của mình.

Tất cả sách vở rơi xuống ngay chân tôi.

Những kẻ trêu chọc trong lớp thấy Lục Chước thực sự tức giận cũng không dám mở miệng thêm nữa.

Lục Chước nhìn xuống tôi từ trên cao, cười như không cười.

"Tôi muốn biết, làm sao em lại nghĩ đến chuyện tỏ tình với tôi?"

"Em nghĩ thẩm mỹ của tôi đã lệch lạc rồi sao?"

Tôi cứng đờ cả người, không dám động đậy.

Nhưng khuôn mặt tôi không thể kiểm soát được, trở nên trắng bệch.

Lục Chước chậm rãi hỏi, giọng điệu thành thật:

"Này, béo ú."

"Em không thấy mình thật kinh tởm sao?"

Từ nhỏ, tôi đã không ít lần bị người khác mỉa mai ngầm vì thân hình của mình.

Dần dần, tôi trở nên ngày càng khép kín.

Cho đến khi Lục Chước trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi không mang bất kỳ sự khinh miệt nào, thậm chí còn lạnh lùng đáp trả khi có người đùa cợt về thân hình của tôi.

Trong khoảng thời gian đầy khép kín nhưng vẫn mong ước một tình yêu ngọt ngào của tuổi thiếu nữ, Lục Chước là nguồn dopamine lớn nhất của tôi.

Nhưng hôm nay, anh ta như tạt một gáo nước lạnh lên người tôi, làm tôi tỉnh ngộ.

Hóa ra, sự khác biệt chưa bao giờ xảy ra với tôi.

Trước khi chuông vào lớp vang lên, Lục Chước xoa trán, rồi rời khỏi lớp.

Lớp trưởng kéo một cái ghế lại gần, ngồi xuống cạnh tôi và an ủi:

"Đừng buồn nữa Đào Lật, những lời Lục Chước nói chắc cũng không phải cố ý đâu."