Quy Tắc Của Minh Tinh

Chương 2.2: "Trang tiểu thư, cô chán ghét tôi sao?"

"Trang tiểu thư, cô chán ghét tôi sao?" Khương Diệc Ngưng hỏi, bỗng nhiên tinh thần không còn tập trung, cúi đầu, đưa lại sách cho Trang Mạch Tuyên, rồi quay đầu đi ra khỏi phòng hóa trang. Người đại diện và trợ lý cũng theo đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Khương Diệc Ngưng có chút cô đơn, Trang Mạch Tuyên không biết mình đã làm gì chọc giận người này. Trước đây, cô nghe nói phong cách làm việc của Khương Diệc Ngưng rất quái dị, hiện tại rốt cuộc cô đã cảm nhận được.

"Tiểu Tuyên, nếu cô ấy không phải là người trong giới giải trí, thì chị thật nghi ngờ đầu óc cô ấy có vấn đề. Ai cũng biết em không thích cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn muốn tiếp cận em." Trương San nhìn thấy toàn bộ quá trình, cảm thấy Khương Diệc Ngưng căn bản là muốn lấy lòng Trang Mạch Tuyên, mượn cơ hội này để leo lên. Trương San đã thấy nhiều người như vậy, hơn nữa những gì Khương Diệc Ngưng đã làm trước đó, càng khiến cô không có chút thiện cảm nào.

"San tỷ, nơi này có thể có phóng viên." Trang Mạch Tuyên một lần nữa cầm sách lên xem, không hề suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trước đó, mà Khương Diệc Ngưng một mạch đi toilet, cô làm lơ người đại diện thúc giục, đứng ở trước gương, nhìn khuôn mặt mình, chậm rãi nở nụ cười.

"Thật là tốt, có thể gặp lại cô ấy, chứng tỏ mình đã thành công một bước, tiếp theo là có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày." Khương Diệc Ngưng đứng trước gương tự nói với mình, đi ra ngoài trước khi người đại diện gọi người tới phá cửa.

"Chị nói này tiểu tổ tông, sao lại bày ra cái tính khí này nữa? Làm ơn đi, dù hiện tại em đang nổi tiếng, nhưng chung quy vẫn kém mấy cấp bậc so với Ảnh hậu. Sáng nay đến trễ đã khiến đoàn phim không hài lòng, em cứ trang điểm lâu như thế chưa đủ gây phiền phức sao."

Người nói chuyện tên Vương Du, không phải người đại diện của Khương Diệc Ngưng, người đại diện của cô có việc nên đến thay thế mấy ngày. Công ty Hoa Văn của Khương Diệc Ngưng cũng được coi là một công ty giải trí có chút danh tiếng ở Gia Hải, tuy rằng so với giải trí Giang Thành thì kém hơn, nhưng cũng coi như có chút tự tin. Hoa Văn cũng không thiếu một số tân binh lợi hại, chỉ thua ở chỗ không có đại minh tinh, Khương Diệc Ngưng là nhân tố được công ty đẩy mạnh gần đây, nhưng Vương Du lại không coi trọng cô, vì Khương Diệc Ngưng là người khó nắm bắt và không nghe lời.

Rõ ràng trước đó có một bộ phim muốn mời Khương Diệc Ngưng đóng vai chính, nhưng cô lại cố tình muốn đến bộ điện ảnh này đóng vai nữ phụ. Vương Du dù không thân với cô, nhưng vẫn biết công ty đã khuyên cô nhiều lần, nhưng cô vẫn không chịu nghe lời. Kết quả, mới chỉ vào đoàn phim ngày đầu tiên đã giằng co với Ảnh hậu. Lúc nãy nhìn thấy cảnh này, Vương Du cũng cảm thấy xấu hổ, càng thêm ngưỡng mộ lá gan của Khương Diệc Ngưng.

"Thực xin lỗi Du tỷ, chỉ là thấy Trang tiểu thư tôi thật vui vẻ, hai người chúng tôi đã lâu không gặp." Khương Diệc Ngưng nhẹ giọng nói, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Trang Mạch Tuyên cô nhịn không được cười rộ lên.

"Cô ở trước mặt tôi nói những lời ngon tiếng ngọt đó làm gì, nếu muốn nhờ Ảnh hậu Trang để nổi tiếng, tôi khuyên cô đừng nghĩ nữa, cô ấy không thích cô, không bằng cô đi lấy lòng người khác."

Vương Du nói với giọng khinh thường, Khương Diệc Ngưng nghe xong người liền cứng lại, sắc mặt cũng trở nên tái xanh. Vương Du cảm thấy vừa rồi mình nói quả thật quá đáng, tuy rằng không phải nghệ sĩ mình phụ trách, nhưng dù sao cũng là người một công ty, không thể hạ thấp người ta như vậy được.

"Cái kia... Tiểu Khương à, đừng để ý nhé, Du tỷ chỉ là thuận miệng nói vậy thôi. Nào, mau đi chụp hình đi."

"Vâng, Du tỷ, em không để ý." Khương Diệc Ngưng nói xong, bỗng nhiên lại cười rộ lên. Khi cô cười đôi mắt mị thành hình trăng non, nhìn qua có vài phần đáng yêu. Thấy cô đi chụp hình, Vương Du thở phào nhẹ nhõm, hy vọng Khương Diệc Ngưng tiếp theo đừng làm gì kỳ quái nữa.

Các cảnh đều được chụp rất nhanh, chỉ cần vài người đứng cùng một chỗ chụp xong rồi chỉnh sửa hậu kỳ là được. Sau khi chụp xong, Khương Diệc Ngưng đi trước tháo trang sức, còn Trang Mạch Tuyên là diễn viên chính nên phải chụp một số cảnh khác. Cô nghĩ sau khi trở về phòng hóa trang thì chỉ có một mình mình, không ngờ Khương Diệc Ngưng vẫn chưa đi, như đang chờ đợi ai.

Vì xấu hổ trước đó, Trang Mạch Tuyên không tính nói chuyện với Khương Diệc Ngưng. Khương Diệc Ngưng đang trang điểm, dù là trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ. Nhìn thấy cô đứng ở phía sau, Trang Mạch Tuyên muốn phớt lờ, nhưng ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, khiến Trang Mạch Tuyên có chút không tự nhiên. Sau khi trang điểm xong, Trang Mạch Tuyên định thu dọn đồ đạc rồi đi, cuối cùng Khương Diệc Ngưng cũng lên tiếng.

"Trang tiểu thư, tôi có thể chụp hình cùng cô được không?" Khương Diệc Ngưng như một fan nhỏ, nhìn thấy thần tượng liền muốn xin chụp ảnh.

"Xin lỗi, tôi không thường chụp ảnh cùng người khác."

"Vì cái gì? Trang tiểu thư đẹp như vậy, lại không thích chụp ảnh sao?"

Bị từ chối chụp ảnh, Khương Diệc Ngưng có chút thất vọng, hơn nữa Trang Mạch Tuyên rõ ràng tỏ ra xa cách. Khương Diệc Ngưng nắm chặt điện thoại, lực nắm đến mức như muốn bóp nát nó. Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Khương Diệc Ngưng, mà lúc này Trương San không có ở đây, Trang Mạch Tuyên xấu hổ một lúc, cô thu dọn đồ đạc rồi định mau chóng rời đi, cô cảm thấy việc ở cùng Khương Diệc Ngưng rất mệt mỏi. Chỉ là cô không biết, sau khi cô đẩy cửa rời đi, Khương Diệc Ngưng cũng đi theo ra ngoài, chụp lại bóng dáng ngày càng xa của cô.

Trang Mạch Tuyên đi xuống lầu, vừa xuống liền thấy Trương San sắc mặt tức giận đi tới, còn cầm điện thoại đưa cho mình xem. Màn hình điện thoại hiển thị là Weibo của Khương Diệc Ngưng, bức ảnh đăng tải mới nhất chính là mình, còn kèm theo một câu:

"Hy vọng lần sau bức ảnh này sẽ có tôi." @Trang Mạch Tuyên.

Weibo được đăng tải, phía dưới bài đăng của Khương Diệc Ngưng đã nổ tung. Một bộ phận người bày tỏ ngưỡng mộ dáng vẻ Trang Mạch Tuyên khí chất ngời ngời, phong thái lãng tử. Một bộ phận người còn lại thì ngu ngốc, nói ra những lời quá đáng, đơn giản là ám chỉ Khương Diệc Ngưng đang cố tình pr bản thân.

Mặc dù Trang Mạch Tuyên không quan tâm đến những bình luận trên Weibo, nhưng ngay cả tính tình tốt như cô cũng cảm thấy hơi bực bội khi bị chụp lén mà không hề hay biết. Cô thở dài bất đắc dĩ, càng cảm thấy nên tránh xa Khương Diệc Ngưng một chút.

Vừa lúc đó, Khương Diệc Ngưng cũng đi xuống lầu, còn tươi cười chào cô. Trang Mạch Tuyên định bước qua để nói chuyện, nhưng Trương Can đã lái xe tới.

"Tiểu Tuyên, em phải cẩn thận với Khương Diệc Ngưng một chút, chị cảm thấy cô ấy không đơn giản, em nhất định đừng để hồ ly tinh đó tính kế."

"Em biết. Nhưng mà... Muốn tính kế với em, cũng không đơn giản như vậy."