Trông không giống một học sinh giỏi
Edit: Phụng
Trường trung học Thành Tây có nguồn lực giáo viên khá yếu kém, đây là một trường trung học tổng hợp bao gồm cả cấp hai và cấp ba. Phần lớn học sinh cấp hai ở đây là con em các làng thành thị xung quanh, sau kỳ thi tuyển sinh trung học, chỉ có một số ít học sinh đặc biệt xuất sắc mới có thể thi vào các trường trung học phổ thông khác, còn phần lớn học sinh cấp hai của trường Thành Tây sẽ tiếp tục học lên cấp ba của trường.
Vì nằm ở vùng ngoại ô, tiền lương và phúc lợi không hấp dẫn nên trường không thể thu hút được đội ngũ giáo viên xuất sắc, lâu dần, chất lượng giáo viên của trường cũng rơi vào vòng luẩn quẩn tiêu cực. Trong môi trường như vậy, thành tích học tập của học sinh cũng ở mức trung bình.
Khi Thẩm Hoài và những người khác đến trường trung học Thành Tây, lúc đó là khoảng 4 giờ 30 chiều, chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là hết tiết học cuối cùng trong ngày, học sinh chuẩn bị ra nhà ăn dùng bữa.
Vì lo sợ việc mặc cảnh phục vào trường sẽ gây chú ý và bị hiểu lầm, nên Chu Đảng và cảnh sát Tiểu Triệu đã cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi xanh và áo gile vào trường. Điều này khiến ánh mắt của Thẩm Hoài cứ không ngừng dõi theo họ khi họ cùng bước đi.
“Đi đứng đàng hoàng, nhìn cái gì thế?” Chu Đảng cầm mũ Thẩm Hoài, hơi nghiêng đầu nhìn anh, giả vờ như đang hỏi.
Thẩm Hoài sờ mũi, cười khan hai tiếng mà không đáp.
Sao anh dám nói chứ—hai người mặc cùng một loại trang phục nhưng lại toát ra phong thái hoàn toàn khác nhau.
Không thể phủ nhận, bộ đồ này của đội trưởng Chu tuy bình thường, chỉ cần mặc không khéo là dễ bị nhầm với nhân viên phục vụ, nhưng khi Chu Đảng mặc lại khiến người ta cảm nhận được sự quyến rũ tràn ngập, thân hình chuẩn hình tam giác ngược của anh đủ để thu hút mọi ánh nhìn.
Hừm, ghen tị thật, dáng người còn đẹp hơn cả mình.
Tất nhiên, những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát, Thẩm Hoài cũng chẳng hề nhận ra dạo gần đây anh đã nhiều lần bị cuốn hút bởi vẻ ngoài và vóc dáng của Chu Đảng.
Tại bảng thông báo của trường, danh sách vinh danh học sinh nổi bật hiện lên màu đỏ chói. Thẩm Hoài không nhịn được mà bước đến, đứng ngắm nhìn vài giây rồi giải thích: “Ngày xưa, tôi cũng từng nhiều lần có tên trên bảng vinh danh này.”
Chu Đảng khẽ gật đầu, tán thành: “Tôi cũng vậy.”
Cảnh sát Tiểu Triệu, người tự nhận là học sinh trung bình, không nói gì, co rụt cổ lại, lẽo đẽo đi theo phía sau với khuôn mặt xịu xuống: Chắc chỉ có mình là không phải thôi!
Xuân Oa học lớp 8, nên ánh mắt của Thẩm Hoài dừng lại ở bảng danh dự của khối lớp 8. Kỳ thi giữa kỳ vừa mới kết thúc không lâu, bảng vinh danh này ghi tên năm mươi học sinh có tổng điểm cao nhất và ba học sinh có điểm cao nhất ở từng môn.
Tuy nhiên, sau khi Thẩm Hoài đếm kỹ tên các học sinh và quan sát một lúc, vẫn không thấy tên của Xuân Oa.
Ừm, ít nhất cô bé cũng không có tên trong bảng thông báo vi phạm... Chờ đã, Thẩm Hoài và Chu Đảng không hẹn mà cùng chen vào bảng thông báo vi phạm để đọc kỹ nội dung.
Trên bảng thông báo có nhiều văn bản kỷ luật, một trong số đó là danh sách những học sinh gian lận trong kỳ thi giữa kỳ, trong đó có tên “Lớp 8, Lý Xuân Oa”; một văn bản khác thông báo về việc "xô xát đánh nhau trong giờ giải lao khiến bạn học Ôn Noãn phải nhập viện điều trị", và tên của “Lý Xuân Oa, lớp 8” cũng xuất hiện trong danh sách học sinh tham gia vụ ẩu đả.
“Là cùng một người sao?” Thẩm Hoài không thể nào kết nối hình ảnh của Xuân Oa mà anh đã tưởng tượng với những dòng chữ này. Hành vi gian lận trong kỳ thi và đánh nhau ẩu đả dường như không hề phù hợp với hình ảnh của một “học sinh ngoan”.
Câu chuyện về Xuân Oa mà dân làng Tiểu Phiến Tử kể lại là một cô bé "ngoan ngoãn, hiền lành, hiểu chuyện," nhưng có vẻ không phù hợp với những gì họ vừa phát hiện ở trường học.
Chu Đảng, vì không có bất kỳ ấn tượng ban đầu nào về Lý Xuân Oa, bình tĩnh nói: "Nếu trong lớp 8 không có hai học sinh cùng tên, thì rất có thể đó là cô bé ấy."
Mang theo những nghi ngờ, ba người đến văn phòng giáo viên khối lớp 8 và tìm gặp giáo viên chủ nhiệm lớp 8, thầy Vương, cũng là giáo viên dạy Ngữ văn. Lúc này, thầy Vương đang ngồi chấm bài thi Ngữ văn, thỉnh thoảng nhấp ngụm nước trong bình giữ nhiệt chứa táo tàu và kỷ tử, đồng thời đấm mạnh vào con thú nhồi bông lớn trên bàn để giảm căng thẳng.
"Thầy Vương?" Thẩm Hoài thử hỏi. Khi thầy ngẩng đầu lên, Thẩm Hoài mới nhận ra đây là một giáo viên còn khá trẻ, anh nở nụ cười thân thiện, trông không có gì đe dọa, "Thưa thầy, chúng tôi có việc gấp liên quan đến học sinh Xuân Oa, liệu ở đây có thuận tiện để nói chuyện không?"
Vì đây là văn phòng giáo viên, người qua kẻ lại nhiều, họ sợ tin tức sẽ lan ra ngoài và gây hoang mang.
Thầy Vương liếc nhìn xung quanh văn phòng rộng lớn, lúc này chỉ còn lại hai giáo viên bộ môn khác đang ngồi rải rác, thầy do dự gật đầu: "Có thể, các anh ngồi xuống nói chuyện."
Ánh mắt thầy đầy nghi hoặc, lướt qua ba người đàn ông trưởng thành trước mặt, bắt đầu tự hỏi mối quan hệ của họ với Lý Xuân Oa. Có phải người nhà không? Trông không giống lắm. Trong khi suy nghĩ, thầy lại đấm vào con thú nhồi bông để giảm căng thẳng, rồi ngồi đối diện họ, ra dáng chuẩn bị lắng nghe.
Từ những hành động này, Thẩm Hoài và Chu Đảng đều nhận ra sự non nớt của thầy Vương, nên họ không vòng vo mà hỏi thẳng: "Thầy Vương, thầy có biết hôm nay Xuân Oa đã không đi học không? Cô bé có xin nghỉ hay vắng mặt không?"
Thầy Vương gật đầu, tỏ vẻ bối rối nhưng vẫn thật thà trả lời: "Tối qua, trong buổi học phụ đạo, cô bé có xin phép tôi nghỉ học. Cô bé nói ông nội ở nhà gặp chuyện không may và đã cầm theo giấy xin phép về nhà."
Thẩm Hoài không thể không liếc nhìn Chu Đảng, cả hai đều hiện rõ sự nghiêm trọng trên gương mặt: "Xuân Oa... cô bé được phát hiện đã chết lúc 2 giờ chiều nay, thi thể cô ấy bị buộc vào một tảng đá và thả giữa sông."
Chu Đảng xuất trình thẻ cảnh sát và thẳng thắn nói: "Chúng tôi đến đây để điều tra về việc này."
Nghe vậy, thầy Vương không kìm được mà cả người mềm nhũn, cố đứng dậy nhưng lại ngã xuống ghế, trong lúc hoảng loạn đã vô tình hất đổ chiếc bình giữ nhiệt trên bàn. Chiếc bình rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai, thầy run rẩy nhặt bình lên, toàn thân run rẩy không ngừng.
Chết... Chết rồi?
Có học sinh chết... Nghe có vẻ như là bị gϊếŧ.
Thầy Vương mặt đầy tuyệt vọng: một phần vì đau lòng khi học sinh Lý Xuân Oa lại chết thảm như vậy, một phần vì lo lắng cho số phận của mình. Thầy mới đi dạy chưa đầy một năm mà đã gặp phải sự việc nghiêm trọng như thế này, e rằng sự nghiệp của thầy cũng sắp kết thúc.
Chu Đảng khẽ ho hai tiếng, hỏi tiếp: "Chúng tôi muốn tìm hiểu thêm về tình hình học tập và các mối quan hệ bạn bè của Xuân Oa tại trường, cũng như những học sinh có mối quan hệ thân thiết với cô bé. Chúng tôi hy vọng có thể thu thập thêm thông tin từ họ."
"Được, được..." Giọng thầy Vương run rẩy, thầy uống thêm một ngụm nước để bình tĩnh lại và bắt đầu sắp xếp lời nói: "Tôi tiếp nhận lớp 8 ngay khi vào trường, nên cũng không hiểu rõ về Xuân Oa lắm. Cô bé có vài hành vi không tốt, hay kết bè kết phái, tôi cũng đã nhắc nhở cô bé vài lần..."
Từ lời kể của thầy, Thẩm Hoài và Chu Đảng đã phần nào hiểu được tình hình của Xuân Oa tại trường. Cô bé thực sự không giống như những gì dân làng miêu tả là "hiền lành".
Xuân Oa có thành tích học tập kém, và từ đầu học kỳ hai lớp 8 đã có dấu hiệu yêu đương sớm. Dù bị thầy Vương nhắc nhở nhiều lần, nhưng cô bé không thay đổi. Cô còn thích kết bè kết phái, mặc dù vẻ ngoài trông rất ngoan ngoãn, nhưng trong mắt nhiều giáo viên, Xuân Oa là một "học sinh hư."
Điển hình nhất là việc Lý Xuân Oa thường xuyên giao du với vài cô bé "côn đồ" ở khối trung học. Họ thường dính vào những chuyện như hút thuốc, uống rượu và đánh nhau. Vì vậy, trưởng phòng giáo vụ ngày nào cũng phải vào nhà vệ sinh nam và nữ vài lần để tránh xảy ra các vụ việc như hút thuốc hay đánh nhau.
Viết kiểm điểm, bị phê bình dưới cờ vào sáng thứ hai, mời phụ huynh đều đã làm qua, nhưng mỗi lần phụ huynh đến là lại khóc lóc, quỳ gối... Họ không thể dễ dàng đuổi học học sinh, vì theo quy định giáo dục bắt buộc 9 năm, nhà trường không có quyền đuổi học sinh.
"Tuần trước, vì vài lời nói kỳ quặc, Lý Xuân Oa và mấy cô bé khác sau giờ tự học buổi tối đã đánh bạn Ôn Noãn ở lớp một," nói đến đây, thầy Vương tỏ vẻ bất bình, "Phụ huynh của Ôn Noãn cũng đã đến trường đòi lại công bằng vài lần, nhưng cha mẹ của những học sinh này đều không hợp tác, từ chối trả tiền viện phí."
"Ôn Noãn?" Thẩm Hoài nhớ đến thông báo vi phạm trước đó, quả thật có nhắc đến việc đánh nhau khiến Ôn Noãn phải nhập viện. Anh cũng cảm thấy cái tên Ôn Noãn rất quen thuộc, vì tên cô bé xuất hiện nhiều lần trong bảng vinh danh của trường, có vẻ như nằm trong top 10 toàn trường. "Nguyên nhân chính dẫn đến xung đột là gì?" Thẩm Hoài hỏi nhẹ nhàng, cảm thấy rằng vụ án này có thể không phải là một vụ gϊếŧ người đơn thuần do cảm xúc bộc phát, mà mối quan hệ xã hội của Lý Xuân Oa có thể là nguồn gốc của vụ án này.
Thầy Vương ngậm miệng vài giây, rồi vẫn thành thật nói: "Cái này... là vì Lý Xuân Oa và mấy cô bé kia nói rằng Ôn Noãn cố tình... ừm, giành bạn trai của cô ấy... Nhưng thật sự tôi không thiên vị đâu, Ôn Noãn mặc dù gia cảnh rất khó khăn, nhưng cô bé ngoan ngoãn và chăm chỉ, luôn dành thời gian cho việc học. Cái chuyện giành bạn trai đó thật sự là chuyện nực cười."
Dù sao, Ôn Noãn cũng rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, không thể nào lại dính líu đến bạn trai của Lý Xuân Oa – một cậu học sinh chẳng có điểm nào đáng để nói đến.
"Tôi có thể gọi họ tới, để các cảnh sát tiện tìm hiểu thêm tình hình cụ thể." Thầy Vương nói xong, và sau khi được họ đồng ý, thầy đã gọi các học sinh liên quan vào văn phòng. Sau khi có sự hiện diện của giáo viên chủ nhiệm lớp, học sinh liên quan và trưởng phòng giáo vụ, họ đóng cửa văn phòng và bắt đầu hỏi thăm về vụ việc.
Khi biết tin Lý Xuân Oa được phát hiện chết trong sông vào thứ Hai, những cô bé trong nhóm của Xuân Oa ngay lập tức biến sắc, rõ ràng không ngờ đến chuyện này.
"Chuyện này... chắc chắn không phải do học sinh trong trường gây ra," trưởng phòng giáo vụ tỏ ra lo lắng, lườm mấy cô bé gây chuyện rồi giải thích, "Hôm qua chúng đều có mặt ở trường, sáng nay cũng vậy, làm gì có cơ hội mà gây án."
Hơn nữa, mấy cô bé này cũng không có động cơ để gϊếŧ người. Chúng chỉ là một nhóm bạn, hành vi của chúng cũng chỉ là những cuộc xô xát đơn giản như giật tóc, tát nhau, tuyệt đối không thể nào gây ra một vụ án mạng rùng rợn như vậy.
Còn về hành vi bắt nạt học đường của chúng, tuy đã bị nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn chưa thể ngăn chặn hoàn toàn.
Thẩm Hoài giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào vài cô bé đang run rẩy và một cậu bé gầy gò ở cuối hàng... Ừm, tên cậu bé gầy gò với làn da tái nhợt, vẻ ngoài đầy dầu mỡ chính là bạn trai của Lý Xuân Oa.
Anh quan sát biểu cảm của các học sinh, và nhận thấy có một cô bé trông đầy sợ hãi và lo lắng. Đúng lúc anh chuẩn bị hỏi, thì Chu Đảng đã nghiêm giọng hỏi trước: "Hôm qua cô bé xin nghỉ vì nói rằng ông nội gặp chuyện. Rốt cuộc hôm qua cô bé đi đâu, các em có biết không?"
"Không... không biết ạ..." Mấy đứa run rẩy đáp, "Thật sự không biết."
"Còn em? Nếu chúng tôi phát hiện các em che giấu sự thật..." Giọng nói của Chu Đảng trở nên lạnh lùng, ánh mắt xoáy thẳng vào cô bé vừa có biểu hiện sợ hãi. Cô bé thường ngày tỏ vẻ ngang tàng trong trường, nhưng giờ đối diện với cảnh sát thì lập tức mất hết bình tĩnh, run rẩy đáp: "Biết... biết rồi, cô... cô ấy đến bệnh viện tìm Ôn Noãn."