Cô Lý Nhất Duyệt, cô còn muốn tiếp tục che giấu nữa không?
Edit: Phụng
Thẩm Hoài quay lại xe, kể cho Chu Đảng nghe nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi. Anh nhẹ nhàng gõ vài cái lên vô lăng, bất ngờ quay đầu với vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi anh ta: “Tiền Trường Hỉ và Tiền Trường Lạc là anh em song sinh, Tiền Trường Hỉ là em, Tiền Trường Lạc là anh… Hỉ Lạc, Hỉ phải đứng trước mới đúng chứ?”
Nhưng trong hồ sơ mà Chu Đảng gửi cho anh không lâu trước đây, cũng có đề cập rằng Tiền Trường Hỉ có một người anh song sinh tên là Tiền Trường Lạc... Thẩm Hoài có chút bối rối và lúng túng.
“Tiền Trường Lạc đúng là anh. Lúc họ vừa sinh ra, đăng ký tên thì Lạc đứng trước, Hỉ đứng sau.” Chu Đảng không có nghi vấn gì về cái tên, nhưng điều anh ta quan tâm là thông tin Thẩm Hoài vừa truyền đạt. “Người lớn trong khu nói rằng lúc nhỏ, Tiền Trường Hỉ và anh trai thường chơi trò đóng vai gia đình? Và người trưởng thành, hiểu chuyện, tích cực suốt thời gian qua là Tiền Trường Lạc?”
Thẩm Hoài sờ mũi, không kiềm chế được liền móc từ trong túi ra cuốn sổ nhỏ màu xanh lá chuyên để ghi thù và bút, anh viết những thông tin liên quan lên mặt sau cuốn sổ rồi nói:
“Đã biết Tiền Trường Lạc là anh, anh sinh trước em hai tiếng đồng hồ, luôn hiểu chuyện, chín chắn, tích cực và vui vẻ. Hồi tiểu học từng làm lớp trưởng ba năm, rất thích thử những điều mới mẻ. Trong lời kể của những người lớn tuổi trong khu, Trường Lạc cũng nhiều lần giúp đỡ họ làm những việc vặt trong khả năng của mình, vì vậy sau khi cậu ấy qua đời do tai nạn giao thông, người lớn trong khu vẫn nhớ cậu ấy suốt hơn hai mươi năm qua.”
“Còn Tiền Trường Hỉ là em, có lẽ vì phía trước đã có một người anh gánh vác, nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy là một đứa trẻ khá kiêu ngạo, bị chiều hư, đặc biệt nghịch ngợm, thành tích học tập thì đứng gần cuối, hoàn toàn không giống anh trai. Người lớn trong khu vẫn nhớ những trò nghịch ngợm mà cậu ấy từng làm, và giờ đây họ cũng tiếc nuối và cảm thông cho những gì cậu ấy đã trải qua.”
“Khi tai nạn xảy ra chính là vào dịp sinh nhật của ông nội họ. Nhưng ngày đó, cha mẹ Tiền Trường Hỉ vì bận việc không thể đến đón họ, nên hai anh em Trường Lạc và Trường Hỉ, khi đó học lớp ba và đã tám tuổi, quyết định tự bắt taxi đến nhà ông nội, rồi tai nạn xảy ra giữa đường. Trường Lạc tử vong tại chỗ, còn Trường Hỉ thì nằm viện hơn ba tháng.”
“Người lớn trong khu nói rằng từ khi Tiền Trường Hỉ xuất viện, cậu ấy trở nên rất im lặng, họ đều nói rằng cậu ấy bị dọa sợ. Lúc đó, Trường Hỉ vẫn đi học bình thường, nhưng thành tích học tập cũng chỉ trung bình, đến khi lên cấp hai thì cậu ấy mới dần dần lạc quan, tích cực hơn, và những người lớn trong khu cũng nói rằng cậu ấy đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, giống như anh trai Trường Lạc ngày trước, biết quan tâm và ân cần.”
Thẩm Hoài sắp xếp lại thông tin mà người lớn trong khu cung cấp, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía Chu Đảng, cả hai nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương một sự thật nào đó.
Thẩm Hoài nói: “Thành tích của một người có thể từ hạng chót của lớp vươn lên mức trung bình chỉ vì một vụ tai nạn xe hơi không? Trong khi đã nghỉ học suốt hơn ba tháng.”
Chu Đảng gật đầu đồng tình, các đốt ngón tay bên phải vô thức gõ lên đầu gối, rồi tiếp tục bổ sung: “Rối loạn nhân cách dạng biểu diễn thường gặp ở các cặp song sinh, họ thường muốn thu hút sự chú ý của người khác, và đôi khi sẽ ăn mặc giống hệt nhau để người khác đoán xem ai là anh, ai là em. Nếu lúc đó họ đang trong quá trình nhập vai, liệu có thể vì tai nạn mà bị kích động mạnh, khiến họ không còn biết mình là ai?”
Chu Đảng nói: “Vậy nên... người thực sự còn sống chính là anh trai Tiền Trường Lạc.”
Thẩm Hoài đáp một tiếng xác nhận, rồi mạnh dạn đưa ra giả thuyết về những gì đã xảy ra, xâu chuỗi toàn bộ câu chuyện hiện tại: “Năm đó, khi Tiền Trường Hỉ và Tiền Trường Lạc cùng đi xe đến nhà ông nội, có lẽ trước khi xảy ra tai nạn họ còn đang bàn nhau xem lúc đến nơi sẽ để ông bà cùng đoán ai là anh, ai là em... Nhưng tai nạn đã xảy ra. Tiền Trường Lạc sống sót, có thể trong bệnh viện cậu ấy đã nhớ ra thân phận thật của mình, nhưng vì từ nhỏ đã là anh trai, luôn chín chắn và hiểu chuyện, cậu ấy không thể chấp nhận được sự thật rằng em trai mình đã chết trước mắt mình."
"Không biết Tiền Trường Lạc đã nói gì với cha mẹ, hoặc có thể cậu ấy đã lừa dối họ, nói rằng người còn sống là "Tiền Trường Hỉ". Từ đó trở đi, cậu ấy sống dưới tên của em trai mình. Có lẽ vì cảm giác tội lỗi, hoặc cũng có thể cậu ấy muốn em trai mãi mãi ở bên cạnh mình."
"Nhưng có một số bản chất không thể che giấu được. Dù Tiền Trường Lạc có đóng vai Tiền Trường Hỉ, thì thành tích và bản tính của cậu ấy vẫn không thể thay đổi. Vốn dĩ điều này có thể không gây vấn đề, nhưng vài năm trước, Tiền Trường Lạc gặp tai nạn giao thông. Trong tai nạn đó, có lẽ cậu ấy đã nhớ lại cái chết của em trai mình. Dưới ảnh hưởng của cơ chế bảo vệ tâm lý, một nhân cách thứ hai đã hình thành, và nhân cách này chính là "Tiền Trường Hỉ" thật sự."
Thẩm Hoài khẽ mím môi, liếc nhìn Lý Nhất Duyệt ở ghế sau, người vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Lúc này, anh vẫn không thể tin rằng cái chết đuối của Lý Nhất Duyệt không liên quan đến Tiền Trường Hỉ, nhưng vì chưa có chứng cứ, anh chỉ có thể tiếp tục suy đoán: "Sau tai nạn, nhân cách chính vẫn là Tiền Trường Lạc, vì sau khi đôi chân bị tàn phế, cậu ấy đã phải rời bỏ công việc huấn luyện viên lặn. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn không thể quên biển cả, nên đã chọn đến thủy cung để tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ bơi lội của mình. Lúc đó, có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra tài năng bơi lội tuyệt vời của Lý Nhất Duyệt, và từ đó trở thành người hâm mộ của cô ấy, ngày ngày đến để ngắm nhìn."
"Nhưng sau đó, nhân cách thứ hai – Tiền Trường Hỉ – dần xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Điều này cũng giải thích lý do tại sao Lý Nhất Duyệt đôi khi cảm thấy Tiền Trường Hỉ có phần u ám. Tôi không chắc về nguyên nhân cái chết đuối của cô ấy, nhưng chắc chắn cô ấy đã bị thúc đẩy hoặc bị ảnh hưởng bởi điều gì đó, khiến cô ấy tin rằng mình có thể nhảy xuống hồ nước sâu năm mét để hoàn thành điệu múa nàng tiên cá khó khăn ấy."
"Cuối cùng, Lý Nhất Duyệt đã chết đuối ngay trước mặt Tiền Trường Hỉ. Khi đó, người đang quan sát màn biểu diễn của cô ấy có thể là nhân cách thứ hai – "Tiền Trường Hỉ". Nhưng sau khi Lý Nhất Duyệt chết đuối, nhân cách chính – "Tiền Trường Lạc" – đã cố gắng giành quyền kiểm soát cơ thể và đấu tranh với nhân cách của em trai. Đây có lẽ là lý do trong đoạn băng giám sát, Tiền Trường Hỉ đã ngã khỏi xe lăn hai lần, và cuối cùng, khi nhận ra tình hình không thể cứu vãn, cậu ấy đã nhấn nút báo động và bật khóc thảm thiết."
"Cái chết này có thể đã khiến nhân cách thứ hai – "Tiền Trường Hỉ" – chiếm ưu thế hoàn toàn, còn Tiền Trường Lạc thì trốn tránh, không muốn đối diện với sự thật về cái chết của em trai mình."
"Tất nhiên, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán hợp lý của tôi dựa trên những thông tin hiện có," Thẩm Hoài dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào Chu Đảng, người vẫn đang chăm chú lắng nghe, rồi hỏi, "Sao, anh nghĩ suy đoán của tôi đúng chứ?"
Chu Đảng nghiêm túc gật đầu: "Cậu rất phù hợp với ngành cảnh sát của chúng tôi, tôi nghĩ chúng tôi nên trả lương cho cậu."
"Anh cảnh sát, thật chứ?" Thẩm Hoài bất ngờ bật cười, ngón cái và ngón trỏ bên phải xoay nhẹ làm động tác đòi tiền, "Dạo này tôi nghèo đến mức chỉ ăn đất thôi. Nếu cảnh sát cho tôi một tấm thẻ nhân viên tạm thời, tôi cũng có thể đối phó với ba bà cô và sáu bà dì nhiệt tình của tôi. Giờ họ nghĩ tôi đang ăn không ngồi rồi, chẳng làm gì cả, chỉ biết sống dựa vào gia đình thôi."
Lý Nhất Duyệt ban đầu đang chìm trong suy tư, lúc này không kiềm được mà lẩm bẩm: “Anh còn ăn đất à…” Cô nhớ lại khi mình còn sống mới đúng là "ăn đất", vắt óc suy nghĩ mới dành dụm được hơn hai mươi vạn, giờ thì tốt rồi, chính mình lại không thể dùng được nữa.
Nhưng thôi, số tiền đó đến lúc cũng sẽ được cha mẹ kế thừa, coi như cũng là một chút an ủi.
Chu Đảng vô tình liếc mắt nhìn về phía hàng ghế sau trống không, dùng giọng không lớn không nhỏ hỏi: “Lý Nhất Duyệt đang ngồi sau à?”
Dù biết rõ Chu Đảng không thể nhìn thấy mình, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị, chính trực của chú cảnh sát đang quét qua, cô vẫn không kiềm được mà ngồi thẳng người lên, rồi sợ hãi tựa vào ghế lùi ra sau.
Thẩm Hoài bật cười trước sự tương tác của cả hai, nhưng anh không có cách nào để giúp Chu Đảng nhìn thấy Lý Nhất Duyệt. Lúc này, anh đành xin lỗi mà trả lời là đúng, đồng thời chỉ tay vào vị trí cô đang ngồi.
Lý Nhất Duyệt bị chỉ điểm, lặng lẽ dịch người sang bên trái, cách xa Chu Đảng hơn.
Chu Đảng không nhận thấy gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Giờ cô đã biết người hại cô và người cô sống cùng suốt hai năm qua hoàn toàn không phải là một người, thậm chí bạn bè của cô cũng vì cái chết của cô mà thu mình lại. Cô có biết điều gì sẽ xảy ra nếu nhân cách chính không thể lấy lại quyền kiểm soát cơ thể không?”
“Hắn sẽ biến mất.”
Chu Đảng lấy từ trong ba lô ra một xấp báo và tài liệu y khoa có thẩm quyền, đặt lên ghế trống phía sau, rồi tiếp tục: “Đây là các trường hợp về đa nhân cách, nhưng rõ ràng nhất là những người mắc chứng này không có khả năng tự nhận thức. Họ thực ra không biết rằng trong cơ thể mình còn tồn tại những nhân cách khác, chỉ nghĩ rằng mình đã quên mất một đoạn ký ức nào đó. Họ hầu như không nhận ra sự tồn tại của nhân cách còn lại."
“Nhưng với biểu hiện hiện tại của Tiền Trường Lạc, rõ ràng hắn đã nhận thức được sự xuất hiện của nhân cách thứ hai. Nếu không được can thiệp tâm lý và điều trị kịp thời, cô có biết kết cục của hắn sẽ như thế nào không? Hắn sẽ hoàn toàn suy sụp tinh thần.”
“Vậy nên, cô Lý Nhất Duyệt, cô còn định tiếp tục che giấu nữa sao?”
—
Lời tác giả:
[1][2] đều là những miêu tả liên quan đến chứng rối loạn nhân cách dạng biểu diễn và đa nhân cách trên Baidu Bách khoa, đã được chỉnh sửa đôi chút cho phù hợp với nội dung.
Tiểu kịch trường không liên quan đến nội dung chính:
Một ngày nọ, hai người cùng đi nhà ma.
Thẩm Hoài: Nhìn kìa, sau lưng anh có nhiều ma lắm!
Chu Đảng: Tôi không thấy, nhưng tôi thấy có một con ma đáng yêu bên cạnh tôi.
Thẩm Hoài (nghiêng đầu): Anh thật quê mùa!