Việc bạn không chú ý đến chi tiết đã phá hỏng bao nhiêu sự ấn tượng của tôi
Edit: Phụng
Đến bia Quy Thọ ở ngoại ô thành phố vào nửa đêm, ai cũng có chút kỳ quặc.
Hai cảnh sát của Sở Công an Hải Thành đang tuần tra ở đây, từ xa đã thấy một chàng trai tóc bạc đứng khựng lại. Họ nắm chặt vũ khí nóng và tiến lại gần, hỏi: “Cậu làm gì ở đây... Ủa? Thẩm Hoài?”
Hai người này đều từng gặp Thẩm Hoài vài lần, lúc này họ nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc: “Muộn thế này rồi, cậu đến đây làm gì?”
Thẩm Hoài im lặng một lúc, bắt đầu nghĩ ra một cái cớ. Xe buýt vong linh thường chỉ có tài xế và vong linh mới có thể nhìn thấy, nhưng đôi khi vào đêm khuya, do ảnh hưởng của thời tiết hoặc từ trường đặc biệt, nó hiện lên lờ mờ — đây cũng là lý do một số người đã chụp được bóng mờ của xe buýt vong linh trên diễn đàn linh dị của Hải Thành.
Nhưng họ chỉ chụp được bóng mờ, không thể chụp được toàn bộ chiếc xe buýt số 22.
Lý do là vì tài xế xe buýt là một tay đua điên cuồng không bao giờ nhả chân ga.
Tệ hơn là, khi Thẩm Hoài lên xe buýt, do ảnh hưởng của từ trường đặc biệt, anh sẽ trở nên "tàng hình", người khác không thể nhìn thấy anh. Vì vậy, mỗi khi dừng xe, anh phải lén lút tìm góc khuất trong bãi đỗ xe, cẩn thận tránh để xảy ra chuyện "người sống hiện hình" khiến nhân viên giám sát bất ngờ.
Có những chuyện mọi người đều ngầm hiểu với nhau, Thẩm Hoài cũng không quá cố che giấu thân phận của mình — dù gì anh cũng là nhân vật chính của Hải Thành, được chọn bởi xe buýt vong linh, nhưng mà lúc này vẫn cần giấu giếm một chút, đừng quá thẳng thắn.
Nếu không, chạy tới và nói: “Tôi biểu diễn ảo thuật cho mấy anh xem nhé...” thì trông thật không bình thường.
Nói thẳng ra “Anh có biết xe buýt vong linh không? Phải, tôi chính là người được chọn...” thì lại có vẻ khoe khoang, hoàn toàn không giống khí chất của nhân vật chính.
Thế là Thẩm Hoài chỉ đành khoanh tay sau lưng, điệu bộ như ông già đi dạo và nói: “Tôi ăn tối hơi nhiều, đi dạo một chút cho tiêu cơm.”
Hai cảnh sát: “...” Họ không phải kẻ ngốc, trong tình huống này, những ai xuất hiện ở đây hoặc là đang thực hiện nhiệm vụ giống họ, hoặc là làm mấy chuyện kỳ quặc, chẳng hạn như mấy tin đồn linh dị mà dân Hải Thành đều biết. Thế nên khi Thẩm Hoài khoa trương hét lên “Nhìn kìa! Máy bay!”, họ cũng hời hợt ngẩng đầu lên phối hợp, sau đó cúi đầu xuống thì Thẩm Hoài đã biến mất.
“...” Dù đã dự liệu trước, nhưng họ vẫn rất ngạc nhiên.
Cảnh sát A nói: “Thật ra tôi cũng hay lang thang trên diễn đàn linh dị, nhưng chưa bao giờ thấy qua chuyện này.”
Cảnh sát B nói: “Báo cáo đi... Nói thật, so với Thẩm Hoài, tôi thiếu điều gì nhỉ?” Tại sao mấy chuyện ngầu lòi này lại không bao giờ xảy ra với anh ta.
“Thiếu nhan sắc đấy... Hôm nào anh cũng nhuộm tóc trắng thử xem, biết đâu lại gặp được ông già râu trắng.”
Còn phía Chu Đảng và những người khác khi nhận được tin cũng chỉ biết im lặng. Thực ra những người thông minh trong cục cảnh sát đã đoán ra được chuyện này từ lâu, dù gì Thẩm Hoài cũng không hề che giấu trước mặt họ.
Thái độ của lãnh đạo cục cảnh sát về chuyện này cũng rất tế nhị, không ngăn cản, không từ chối, cũng không tham gia vào. Dù sao Thẩm Hoài cũng được xem là nhân chứng đầu tiên của vụ án mạng, anh có thể cung cấp nhiều thông tin hữu ích cho cuộc điều tra. Hơn nữa, hồ sơ cá nhân của anh hoàn toàn trong sạch, lại là đảng viên, lập trường chính trị và tư tưởng không có gì phải bàn cãi, dẫn đến tình huống hiện tại — âm dương phối hợp cùng tồn tại.
Hai giờ sáng, lúc này họ vẫn còn tăng ca ở cục cảnh sát. Anh Cảnh và những người khác vẫn đang thẩm vấn nhưng chưa moi được lời khai. Cảnh sát Tiểu Triệu đang ăn mì tôm, thấy sếp đứng dậy đi ra ngoài, bèn hỏi: “Sếp đi đâu vậy?”
Chu Đảng ho khan hai tiếng: “Tôi đến bia Quy Thọ —— để tìm hiểu tình hình buôn bán người.”
Nhưng còn chưa kịp nói ra lý do nghiêm túc của mình, đã nghe thấy Tiểu Triệu giơ tay nhiệt tình phát biểu: “Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi! Chúng ta cùng thay ca cho Tiểu Vương bọn họ, họ vất vả quá rồi.”
Chu Đảng: "..." Được thôi, đây cũng là một kẻ nói dối không chớp mắt.
--
Thẩm Hoài đạp ga, phóng thẳng đến trạm vong linh ở phố Lưu Lão, nhìn thấy hơn năm mươi vong linh tụ tập tại đó, trong lòng anh có chút đau đầu. Anh ngay lập tức nhận ra một chàng trai thanh tú trong góc, mặc quần yếm trẻ trung, liền mím môi, ánh mắt phức tạp.
“Xếp hàng ngay ngắn, lần lượt từng người... Tên, tuổi, nguyên nhân tử vong đều nói rõ...”
“Chỗ ngồi không đủ thì chịu khó chen chút...”
Lúc này, Thẩm Hoài thực sự cảm thấy mình như một tài xế xe buýt tận tụy, chỉ khác là vong linh có vẻ yên tĩnh hơn người sống vài phần, còn lại thì có khác gì không? Không có.
“Em tên là Sài Triết, năm nay 17 tuổi, chết vì...” Chàng trai tự nguyện đứng cuối hàng, vẻ mặt có chút mơ màng, khi đến lượt vẫn mang theo vài phần ngỡ ngàng và bối rối, “Ờm... hình như em đã chết rồi.” Cậu vẫn chưa thể tin vào thực tế, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài, khi tỉnh dậy lại đang chuẩn bị thu dọn hành lý để lên lớp 12.
Thẩm Hoài nghiêm túc ghi lại tên của cậu thiếu niên, rút từ túi ra một cây kẹo mυ'ŧ và đưa cho cậu: “Chuyện của em anh đã biết, rất tiếc là chúng tôi đã đến muộn. Bố mẹ em... đã tìm thấy em rồi, kẻ thủ ác cũng đã bị bắt, cảnh sát hiện đang chuẩn bị tiêu diệt ổ buôn người...”
Nhưng cậu đã chết, chết khi đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất.
Chàng trai nhận lấy cây kẹo mυ'ŧ và ngạc nhiên khi có thể chạm vào nó, cậu nắm chặt cây kẹo và ngồi xuống ghế phụ: “...Cảm ơn.” Cậu cúi đầu, im lặng rất lâu.
Cho đến khi xe buýt lao đi được nửa chặng đường, cậu mới khẽ thốt lên: “Bố mẹ em... chắc họ đau lòng lắm.”
Nếu không phải Thẩm Hoài luôn chú ý đến cậu, có lẽ anh cũng không thể nghe rõ. Ánh mắt anh thoáng nhìn qua cậu, chân nhấn ga cũng nới lỏng, xe chạy chậm lại.
“Họ đau đến mức suýt ngất... Bố mẹ em nói em đi chơi trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi hai tuần, nhưng rồi không trở về... Em đi du lịch một mình à?” Từ khi nhìn thấy bố mẹ của Sài Triết ở Thất Lý Loan và biết tin này, Thẩm Hoài đã luôn băn khoăn về điều đó.
Kỳ nghỉ hè giữa lớp 11 và lớp 12 là giai đoạn quan trọng, học sinh chỉ có hai tuần nghỉ ngơi. Sau khi được nghỉ vào đầu tháng 7, các em sẽ chơi đùa trong hai tuần, sau đó phải tham gia vào các lớp học thêm miễn phí do trường tổ chức, đây cũng là một đặc trưng của giáo dục Hải Thành, mặc dù các thành phố khác thấy điều này không hợp lý lắm.
Phụ huynh học sinh, vì tương lai học tập của con em mình, thường không sử dụng hình thức "thư nặc danh, điện thoại nặc danh" để tố cáo. Trong suy nghĩ của họ, trường học đang giúp con mình củng cố kiến thức, hy vọng có thể tiết kiệm thêm thời gian cho việc học tăng tốc lớp 12.
Thẩm Hoài cũng từng trải qua giai đoạn đó. Chính vì vậy, anh mới tò mò rằng nếu Sài Triết đi du lịch trong kỳ nghỉ hè, cậu sẽ phải mất tích vào khoảng cuối tháng 7, vậy tại sao bố mẹ cậu khi đó lại không báo cảnh sát?
Anh đã hỏi Chu Đảng, và từ thông tin báo cáo của cảnh sát về các vụ mất tích từ tháng 7 đến tháng 9, phát hiện ra rằng cha mẹ của Sài Triết đến cuối tháng 8 mới trình báo, lúc đó đã hơn một tháng kể từ khi cậu mất tích. Sau một tuần tìm kiếm không có manh mối, cảnh sát đã xếp vụ việc vào diện mất tích.
Có điều gì đó hơi kỳ lạ trong chuyện này, đó là lý do anh quyết định sau khi gặp cậu thiếu niên sẽ hỏi rõ hơn.
Sài Triết im lặng một lúc, nhưng chưa kịp sắp xếp lời lẽ, xe buýt đã đến điểm dừng tại bia Quy Thọ.
Thẩm Hoài nhẹ nhàng thuyết phục cậu: “Em hãy theo anh về nhà trước, nếu ra đi với sự tiếc nuối thì quá đau lòng, hãy cùng tìm hiểu rõ nguyên do, khi đó anh sẽ đưa em trở lại bia Quy Thọ, được không?”
Sài Triết nhìn vào đôi mắt trong sáng của Thẩm Hoài, nhận ra người anh trước mặt không có ác ý, cậu gật đầu: “Được.”
--
Thẩm Hoài để Sài Triết ngồi trong xe một lát, còn mình thì xuống xe để điều khiển các vong linh xếp hàng vào trong bia Quy Thọ cổ kính. Nhưng vừa bước xuống, anh đã giật mình thốt lên: “Ôi trời!” Anh hoảng hồn đến mức đập tay lên ngực để trấn an.
“Anh làm gì ở đây thế?” Thẩm Hoài nhìn Chu Đảng và Tiểu Triệu cảnh sát đang ngồi cạnh bia Quy Thọ, mắt trợn ngược muốn lật cả lên trời, “Người dọa người có thể dọa chết người đấy!”
Tất cả đều do anh quá tập trung vào việc dụ dỗ cậu bé, khi xuống xe vẫn còn suy nghĩ về vụ án, kết quả là đối mặt ngay với Chu Đảng mặc cảnh phục — bóng đen trong lòng anh không thể diễn tả nổi.
Chu Đảng không biểu lộ cảm xúc, giả vờ nghiêm túc: “Tôi đến để kiểm tra xem có hành vi vi phạm pháp luật nào không.”
Thẩm Hoài ngoan ngoãn giơ tay: “Không thể nào, thưa ngài cảnh sát, lái xe buýt cũng phạm pháp sao?”
Chu Đảng không thể nhìn thấy xe buýt, nhưng đoán rằng Thẩm Hoài đã ở lại Thất Lý Loan suốt mấy ngày qua, không có thời gian quay về bia Quy Thọ, nên làm vẻ nghiêm trọng: “Trên xe có bao nhiêu người?”
“...” Thẩm Hoài thật sự chịu thua, anh bất lực vẫy tay gọi các vong linh xếp hàng vào bia Quy Thọ, đồng thời bảo Chu Đảng và Tiểu Triệu đứng xa một chút, rồi bắt đầu đếm:
“Một, hai, ba, bốn... bốn mươi ba, bốn mươi bốn... năm mươi sáu, năm mươi bảy.”
“Ngài cảnh sát, tổng cộng năm mươi bảy người.”
Tiểu Triệu sờ cằm nhìn qua nhìn lại, thấy sự tương tác này khá thú vị.
Chu Đảng sau khi nghe số lượng 57 người, mặt càng thêm nghiêm nghị: “Vượt quá số lượng khách cho phép, bắt giữ ngay!”
Thẩm Hoài giơ tay ra, nhìn Chu Đảng với vẻ ủ rũ, mím môi: “Thế thì bắt tôi đi... Chuyện này không giống như tôi tưởng tượng chút nào.” Nói xong anh rút ra một cây kẹo mυ'ŧ, vô lực nhét vào miệng, ánh mắt đầy oán thán nhìn Chu Đảng.
Chu Đảng thấy buồn cười, hỏi: “Cậu tưởng tượng như thế nào?”
“Ít nhất các anh phải ngạc nhiên chứ, còn phải sửng sốt hỏi tôi ‘Gì cơ? Tài xế xe buýt số 22 trong truyền thuyết, cao thủ đó là cậu sao? Trời ơi, cho tôi xin chữ ký với.’ Các anh phải làm thế mới đúng.” Thẩm Hoài diễn một màn kịch khoa trương trước mặt họ, đồng thời cảm thấy mình là nhân vật chính thiếu phong độ nhất, “Bây giờ các anh lại xử lý tôi như tội phạm.”
Thẩm Hoài làm vẻ mặt oán trách: “Anh không chú ý chi tiết gì cả, hủy hoại mất bao nhiêu khoảnh khắc ấn tượng của tôi.”
“Phì!” Chu Đảng không nhịn được cười phá lên. Bọn họ đã trải qua huấn luyện đặc biệt nên không dễ cười, trừ khi... thật sự không nhịn nổi.
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Chu Đảng nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Hoài, “Cậu thật sự rất giỏi, cậu là niềm tự hào của Hải Thành.”
Thẩm Hoài: "..."
"Ông nội tôi cũng không dám nói những lời sến súa đến phát ngấy như vậy, chậc!"
Chu Đảng: "..."
Việc không chú ý đến chi tiết của anh cũng hủy hoại mất bao nhiêu khoảnh khắc ấn tượng của anh ta.
Coi như huề.
Thẩm Hoài nói chuyện với họ một lúc lâu, rồi không thể nhịn được nữa đành phải về nhà. Anh che miệng cười nhìn Chu Đảng và Tiểu Triệu: "Các anh định ở đây đến sáng luôn à?"
Nói xong, anh còn nghịch ngợm nói thêm: "Đừng sợ, có cả đống người đông đúc ở đây đồng hành với các anh."
"Ối giời ơi," Tiểu Triệu vỗ vai mình, run rẩy, "nổi hết cả da gà rồi." Nửa đêm thế này, sao anh ta không tranh thủ chợp mắt mà lại tự chuốc khổ vào thân.
"Đùa đấy, đừng mê tín, phải tin vào khoa học chứ!" Thẩm Hoài nói với vẻ đầy chính nghĩa.
Hai người nhìn Thẩm Hoài vẫy tay chào họ, rồi như thể bước lên xe buýt và biến mất ngay sau đó.
"Chuyện này... thế mà cậu ta còn nói tin vào khoa học?" Tiểu Triệu kinh ngạc, cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ, "Bây giờ người ta đều mở mắt nói dối như vậy sao?"
Chu Đảng lặng lẽ nhìn anh ta mà không nói gì.
--
Thẩm Hoài lái xe buýt vong linh đến khu căn hộ Giang Viên, số 802, đón Trương Thiết, người đã tự nhốt mình trong nhà suốt một tuần, sau đó đưa hai vong linh trở về Vườn Ngô Đồng.
Sợ đυ.ng chạm đến cô Thẩm và ông Thẩm, Thẩm Hoài cố tình dẫn hai vong linh đến căn hộ bên cạnh — phòng cưới của anh, dù sao thì anh vẫn chưa có người yêu.
Anh định về nhà để trò chuyện với bố mẹ, nhưng rõ ràng là không thể — giữa đêm mà gọi hai người dậy, anh chắc chắn sẽ không thoát khỏi trận đòn roi của cây chổi lông gà.
Vì thế Thẩm Hoài đành quay lại căn hộ bên cạnh, ngáp dài nhìn Trương Thiết và Sài Triết, sau khi suy nghĩ một lúc, quyết định hỏi Trương Thiết trước. Anh cảm thấy có chút áy náy khi kể lại chuyện về Trần Nguyên Tổ, sau đó khẽ nói: "Tôi muốn cố gắng để bố mẹ cậu tha thứ. Trần Nguyên Tổ có thể đã gây ra cái chết của cậu bằng cách móc đi đôi mắt của cậu. Nếu theo luật xử phạt cố ý gϊếŧ người với tình tiết nghiêm trọng, hắn có thể bị phạt hơn mười năm tù; nếu tình tiết nhẹ hơn, sẽ là từ 3 đến 10 năm tù."
"Tôi không biết tòa án cuối cùng sẽ tuyên án thế nào, nhưng tôi..." Thẩm Hoài mím môi thở dài, anh nghĩ rằng Trần Nguyên Tổ làm sai và nên bị trừng phạt, nhưng trong lòng anh cảm thấy không thoải mái.
Vừa cảm thấy áy náy với Trương Thiết, vừa tiếc nuối cho Trần Nguyên Tổ.
Trương Thiết không trả lời vấn đề đó, thay vào đó hỏi: "Tôi thực sự sẽ không xuống mười tám tầng địa ngục chứ?" Những ngày cậu tự nhốt mình, cậu đã luôn nghĩ về điều này và rất băn khoăn.
Nói xong, cậu cũng tỏ ra ấm ức: "Cậu đã mấy ngày không đến tìm tôi, tôi tưởng cậu đã quên tôi rồi."
Thẩm Hoài: "..."
Chết rồi, lại thấy áy náy.
Thẩm Hoài an ủi cậu: "Không có cái gọi là mười tám tầng địa ngục đâu, sau khi người chết giải tỏa được chấp niệm thì sẽ rời đi." Còn về việc có tồn tại điện Diêm Vương hay luân hồi chuyển kiếp hay không, thực ra anh cũng không biết.
Anh chỉ là một tài xế xe buýt bình thường thôi mà.
Trương Thiết cảm thấy an tâm hơn, dù không nhìn thấy gì, nhưng cậu có thể nghe và cảm nhận, biết rằng người trẻ tuổi trước mặt đang giúp đỡ mình.
"Tôi chết rồi... Chuyện này tôi cũng có phần trách nhiệm, mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ nhiều... Nếu tôi không rình mò theo dõi người ta thì chắc cũng không xảy ra chuyện này."
"Nếu bố mẹ tôi có thể tha thứ, tất nhiên tôi rất mừng, mong các cậu cho họ thêm chút tiền, hehe..." Trương Thiết cười lớn, "Thế thì mạng tôi cũng đáng giá đấy."
Thẩm Hoài vỗ nhẹ lên linh thể của cậu, rồi cũng thở dài. Nhưng cảm xúc u sầu không kéo dài quá ba phút, anh liền nhìn sang Sài Triết và cố gắng nở nụ cười: "Nghĩ ra cách nói chưa?"
Sài Triết: "..."
Mẹ ơi, người này thật biết thay đổi sắc mặt!