Lý Sự Lý xuất hiện ở tòa nhà bỏ hoang
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Khu công trình xây dựng này không nằm ở vị trí thuận lợi lắm, gần hồ, và do chủ đầu tư bỏ trốn nên công trình bị tạm dừng. Thêm vào đó, diện tích của khu công trình này cũng không lớn, trước đó chủ đầu tư đã quảng cáo rầm rộ về các biệt thự ven hồ, dự kiến chỉ có 18 căn biệt thự với tầm nhìn ra hồ.
Hoàn toàn đảm bảo an ninh và sự riêng tư cho chủ sở hữu, đồng thời đáp ứng nhu cầu ngắm cảnh của họ.
Tuy nhiên, bây giờ các biệt thự mới chỉ có khung thép sơ khai thì đã bị bỏ hoang hoàn toàn.
Thẩm Hoài biết rõ chuyện này là nhờ nghe lỏm được đồng nghiệp trong phòng biên tập nói qua, may mà cậu không có ý định hời mà mua những căn biệt thự ven hồ này, nếu không thì mấy triệu đã đổ sông đổ bể.
Con mèo tam thể nhỏ vừa kêu meo meo vừa hòa vào bầy mèo hoang gần đó, chúng liếʍ lông cho nhau, tiếng mèo kêu vang lên từng hồi, tạo nên không khí rờn rợn trong khu biệt thự vắng lặng.
Thẩm Hoài bật đèn pin trên điện thoại, một người một vong linh cứ thế lững thững soi ánh sáng yếu ớt mà bắt đầu quan sát khắp nơi.
Thẩm Hoài không dám chần chừ, dù sao cậu cũng cảm thấy Lý Sự Lý có phần bí ẩn, sợ rằng nếu đợi đến sáng mai mới đến kiểm tra, bằng chứng đã bị tiêu hủy hoàn toàn.
Khu công trình này không có camera giám sát, dù Lý Sự Lý có làm gì thì việc kiểm tra camera xung quanh cũng phải mất vài ngày mới hoàn thành.
Thẩm Hoài trầm ngâm suy nghĩ, lại nhìn quanh lần nữa khắp nơi hoang vắng yên tĩnh này, quả thật là một địa điểm lý tưởng để phi tang xác.
Tầm chín mười giờ đêm, âm thanh ồn ào của khu vực lân cận cũng chẳng thể vọng tới đây, chỉ còn lại màn đêm se lạnh và tiếng mèo hoang kêu gào, thật sự chẳng có mấy ai dám nán lại ở nơi này.
Nhưng Thẩm Hoài đã từng chứng kiến những thứ còn đáng sợ hơn, lúc này cậu vẫn bình thản, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mυ'ŧ dường như chẳng bao giờ cạn, xé lớp giấy bọc rồi nhét vào miệng.
Kẹo vị vải, ngọt dịu.
Thẩm Hoài chậm rãi tiến từ hướng đông sang tây, chú ý đến độ tươi của lớp đất dưới chân và dấu vết đào lấp.
Hải Thành đã cả tháng nay không có cơn mưa nào, còn khu biệt thự này đã ngừng thi công hơn một tháng. Điều đó có nghĩa là đất ở công trình rất chắc, nếu có ai chôn giấu thi thể hay vật gì đó, chỉ trong vòng ba đến bốn ngày sẽ có thể nhận ra dấu vết qua lớp đất.
Dĩ nhiên mèo cũng có thể bới đất để chôn phân, nhưng phạm vi chúng đào thường nhỏ, dễ dàng phân biệt.
Đi một lúc, Thẩm Hoài thấy một thanh thép dài khoảng một mét còn sót lại, tiện tay nhặt lên, vung vẩy thử, rồi quyết định lát nữa có thể dùng nó thay xẻng, ít nhất cũng không phải tự tay đào bới.
—
Sau khoảng nửa giờ dò xét, Thẩm Hoài cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ có dấu vết đào bới. Cậu đặt thanh thép xuống đất, dùng ánh sáng từ đèn pin cẩn thận soi từng góc nhỏ của khu đất, thỉnh thoảng còn lấy tay cảm nhận độ ẩm của đất so với khu vực xung quanh.
Chỗ đất bị đào này nằm ở vị trí trung tâm của khu biệt thự, ước chừng là khu vực cảnh quan của căn biệt thự số 9 hoặc 10. Nếu sau này khu này được tái xây dựng, rất có thể bộ hài cốt cũng sẽ khó mà được phát hiện.
— Tất nhiên, chuyện ở đây có hài cốt cũng chỉ là suy đoán và linh cảm của Thẩm Hoài, nhưng cậu luôn tin tưởng vào trực giác của mình.
“May là không có ai quanh đây, nếu không họ lại tưởng mình đang làm chuyện gì mờ ám,” Thẩm Hoài lẩm bẩm hai câu, tay cầm điện thoại, tay kia cầm thanh thép bắt đầu bới đất.
Nói thật, cũng khá tốn sức.
Chỉ mới đào chưa đến mười phút, Thẩm Hoài dừng lại để nghỉ một lát, sau đó lại cúi xuống tiếp tục công việc gian khổ.
Bất ngờ, một tiếng “cạch” vang lên, cậu rõ ràng cảm nhận được mình vừa chạm phải vật cứng gì đó. Trong lòng cậu vừa dấy lên niềm vui sướиɠ, muốn cúi xuống xem xét kỹ hơn, thì từ trong màn đêm vang lên tiếng bước chân không rõ ràng.
Tiếng chân bước trên đất nghe rất nhẹ, nhưng vào tai Thẩm Hoài, nó như tiếng sét giữa trời quang.
Thẩm Hoài: “...”
Cậu lặng lẽ đứng lên, phủi sạch đất cát bám trên người, tiếng kẹo vải trong miệng kêu răng rắc khi bị cậu cắn vỡ.
Người nọ đến gần, bóng đen dường như biết có ai đó ở đây nên vẫn bước đều không ngừng.
Khi bóng hình ấy tiến gần hơn, Thẩm Hoài cũng nhìn rõ.
Đó là Lý Sự Lý.
—
Hai người chỉ cách nhau chưa đến một mét, vì vậy Thẩm Hoài cũng có thể thấy rõ thanh thép mà Lý Sự Lý đang cầm trong tay.
Thẩm Hoài bỗng cười khẽ, nghiêng đầu, hơi lắc nhẹ cổ, mái tóc bạc sáng lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt từ đèn pin điện thoại.
"Thầy Lý, tôi biết phải nói gì với thầy đây." Giọng cậu nhẹ nhàng, pha chút thoải mái như thể mọi chuyện cuối cùng đã rõ ràng, "Khuya thế này mà thầy lại đến đây, chẳng lẽ là mộng du?"
Trái ngược với vẻ thoải mái của cậu, biểu cảm của Lý Sự Lý khó mà nhìn thấu.
Còn Châu Mỹ Quyên thì trông rõ ràng rất lo lắng. Cô vội nói: "Chúng ta chạy thôi, cậu không đánh lại anh ta đâu. Nhỡ anh ta... cậu cũng đã nói ở đây không có camera, nếu như..."
Thẩm Hoài không nói chuyện với cô, tay vẫn nắm chặt điện thoại, ngón tay khẽ nhúc nhích mở chức năng ghi âm một cách lặng lẽ.
Ánh mắt của Lý Sự Lý sâu thẳm, lớp mặt nạ văn nhã hàng ngày đã bị xé toạc. Ông ta nói: "Cậu làm gì ở đây?"
Thẩm Hoài cười khẩy, đùa nhẹ: "Thầy Lý không nhìn ra à? Tôi đang đào kho báu đây. Dù sao tôi cũng yêu mảnh đất này ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến mức cảm giác có thể đào ra được thứ gì đó tuyệt vời."
Lý Sự Lý không đáp.
Thẩm Hoài tiếp tục: "Thầy Lý, vợ thầy là Châu Mỹ Quyên, chính thầy đã gϊếŧ cô ấy, phải không? Nếu không thì tôi không tài nào hiểu được tại sao thầy lại tìm đến đúng nơi này, hơn nữa còn cầm theo thanh thép giữa đêm khuya với vẻ mặt hung ác thế kia."
"Đêm tối gió lộng, nơi này vừa vắng vẻ lại không có camera... đúng là một nơi hoàn hảo để gây án."
Là một học giả, Lý Sự Lý rõ ràng hiểu câu nói “phản diện chết vì nói nhiều”. Ngay cả khi ở nhà, ông ta đã hành sự rất kín đáo, huống hồ là ở đây. Ông không nói một lời thừa, chỉ im lặng cầm thanh thép tiến về phía Thẩm Hoài.
Châu Mỹ Quyên lao tới chắn trước Thẩm Hoài, liều mạng cào cấu Lý Sự Lý, vừa hét lên đầy tức giận.
Nhưng Lý Sự Lý không nhìn thấy, không nghe thấy, và cũng không cảm nhận được gì.
Tiếng thanh thép xé gió vang lên trong đêm tĩnh mịch, rồi nện mạnh vào đầu Thẩm Hoài... Có lẽ lúc ấy, Lý Sự Lý đã thắc mắc trong giây lát, tại sao đối phương không hề có phản ứng tự vệ?
Nhưng ngay sau đó, ông ta liền cảm nhận được.
Một cơn đau đớn khủng khϊếp và sức nặng mạnh mẽ như muốn làm ông ngất lịm đè lên hộp sọ. Vì lực phản hồi quá lớn, Lý Sự Lý ngã xuống đất, ôm đầu rêи ɾỉ trong đau đớn.
"Tại sao?" Ông ta khàn giọng hỏi trong đau đớn, cảnh tượng phi lý trước mắt khiến ông không thể nào hiểu nổi, còn cơn đau nhức như muốn nổ tung trong đầu khiến ông chẳng thể suy nghĩ gì thêm.
Châu Mỹ Quyên cũng hét lên, nhưng rồi cô chuyển sang trạng thái sửng sốt và vui mừng. Cô kinh ngạc nói: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Thẩm Hoài không nói rõ, dường như chỉ đáp lại lời của Lý Sự Lý: "Thầy không nghĩ tôi là đứa trẻ ngây ngô không biết gì đấy chứ?"
"Người có giá trị sẽ không tự ý đặt mình vào nguy hiểm. Tôi đã dám đến đây vào ban đêm thì chắc chắn đã đảm bảo rằng mình sẽ không bị thương."
Nói xong, Thẩm Hoài từ từ cúi xuống, nhìn vẻ mặt đau đớn của Lý Sự Lý đang ôm đầu, giọng cậu có chút uất ức: "Ây, thầy Lý, ai bảo thầy lại tàn nhẫn như vậy, lực mạnh như thế này có thể đánh chết người đó."
Lý Sự Lý lúc này hoàn toàn chìm trong nỗi sợ hãi và nghi hoặc khôn cùng, cùng với những gì sắp đến trong cuộc thẩm vấn. Là một giảng viên triết học Mác-Lênin, ông luôn tin vào chủ nghĩa duy vật, nhưng những gì đang xảy ra với ông lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Điều khiến ông càng kinh hãi hơn... chính là nỗi sợ phải ngồi tù.
Thẩm Hoài chậm rãi đứng lên, lấy điện thoại ra tìm số của Chu Đảng và gọi cho anh ta.
Tiếng chuông đổ từng hồi nhưng chưa có ai bắt máy.
Lý Sự Lý lúc này đã tỉnh táo lại, trong cơn đau đớn vẫn không quên cố gắng dụ dỗ Thẩm Hoài: "Cậu muốn gì? Chỉ cần cậu tha cho tôi, nhà, xe, tiền của tôi, tất cả đều có thể cho cậu."
Thẩm Hoài làm bộ như đang suy nghĩ, khiến Lý Sự Lý như thấy được một tia hy vọng, liền tăng thêm sức hấp dẫn: "Hai triệu... Cậu vừa mới tốt nghiệp, hai triệu đủ để cậu mua một căn nhà ở Hải Thành, giúp cậu có cuộc sống hạnh phúc hơn."
"Con người phải nghĩ cho bản thân mình một chút, đúng không?"
Đột nhiên điện thoại kết nối, giọng Chu Đảng vang lên lạnh lùng: "A lô, xin chào."
Thẩm Hoài cười nhạt một tiếng, nói: "Thầy Lý, thầy lớn tuổi rồi, sao còn ngây thơ thế."
“Thầy Lý? Thẩm Hoài, cậu có đó không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Chu Đảng bên kia đột ngột hỏi, giọng mang theo vẻ lo lắng.
Thẩm Hoài ậm ừ hai tiếng, chợt nhớ ra mình đang gọi cho Chu Đảng. Cậu nói ngắn gọn: "Tôi nghĩ là tôi đã tìm thấy hài cốt của Châu Mỹ Quyên, tôi sẽ gửi vị trí qua WeChat cho anh, Lý Sự Lý cũng đang ở đây."
Nói xong cậu liền dứt khoát cúp máy.
Chu Đảng ở đầu dây bên kia còn định hỏi thêm vài câu, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút: "…Tiểu Triệu, lão Chu, vụ án phân xác ở Giang Viên có manh mối mới rồi, đi thôi—"
--
Đêm se lạnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hiếm khi thấy được một ngôi sao lấp lánh.
Thẩm Hoài ngẩng đầu, trông có vẻ hoàn toàn không phòng bị, một mục tiêu dễ dàng để tấn công, nhưng Lý Sự Lý lại không dám. Đầu ông ta vẫn đang đau đến mức khó chịu, chỉ dựa vào ý chí để kiềm chế bản thân không hét lên trong đau đớn.
Lý Sự Lý đột nhiên nói: "Cho dù cậu có đào được hài cốt, thì làm sao chứng minh được là tôi gϊếŧ người?"