Cảnh tượng sạch sẽ quen thuộc
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Đêm yên tĩnh và mát mẻ, thế giới lúc này như chìm vào giấc ngủ.
Nhìn vong linh đang ngồi trên ghế sofa không biểu lộ cảm xúc, Thẩm Hoài vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Đúng là đồ biếи ŧɦái.”
Không phải vì sợ, mà bởi cậu không ngờ người này lại có hành vi kỳ quái đến mức bệnh hoạn.
Ánh sáng trong phòng khách rực rỡ, thậm chí qua khe cửa cũng có thể nhìn thấy chút ánh sáng lọt ra.
Thẩm Hoài hỏi tiếp: “Ông ta có gọi điện thoại hay liên lạc với ai không?”
Châu Mỹ Quyên lúc này cũng có chút nghi hoặc: “Anh ta không gọi. Tôi cũng nghĩ sẽ nghe được gì đó, thấy được sự thật... nhưng rốt cuộc chẳng có gì. Ngoại trừ việc anh ta cứ nhìn qua mắt mèo.”
Cẩn trọng đến mức đáng sợ. Không biết có phải ông ta lo sợ nhà mình bị ai đó bí mật gắn thiết bị nghe lén hay thứ gì khác, mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
Thẩm Hoài cũng đã chuẩn bị tâm lý, không để tâm lắm, dù sao cậu cũng có một vài suy đoán, sẽ tổng hợp lại và gửi cho Chu Đảng sau khi đi làm vào ngày mai.
Thế nhưng sáng hôm sau cậu chưa kịp tỉnh hẳn thì đã nghe thấy ba tiếng gõ cửa. Anh dụi mắt, tóc tai còn rối bù vì vừa ngủ dậy, bước ra mở cửa.
Đứng trước cửa là Chu Đảng trong bộ đồng phục cảnh sát, cùng một đồng nghiệp của anh ta. Thấy dáng vẻ của Thẩm Hoài, Chu Đảng tò mò hỏi: “Chín giờ rồi, cậu chưa đi làm à?”
Thẩm Hoài lắc đầu: “Một giờ tôi mới đi làm.” Không vội lắm. Dù sao một ngày cậu cũng chỉ làm việc năm tiếng, đôi khi còn chẳng cần tới năm tiếng, vì mọi người trong văn phòng nhỏ của cậu cũng giống như nhau, có thể không đi làm thì tốt nhất là không đi.
Đồng nghiệp của Chu Đảng phía sau khẽ ngỡ ngàng, tỏ vẻ ghen tị.
“À đúng rồi, tiện thể nói luôn, hôm qua tôi đã đi kiểm tra tầng hầm. Có khả năng nào thi thể được giấu trong đó không?” Thẩm Hoài ngáp dài, “Các anh điều tra đến đâu rồi?”
Chu Đảng gật đầu: “Cậu cứ đi rửa mặt trước đi, mọi thứ tạm thời tiến triển rõ ràng.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài càng hứng thú. Hôm qua cậu cũng đã hỏi Châu Mỹ Quyên có ngại không nếu cậu công khai vụ án của cô trước công chúng. Châu Mỹ Quyên không phản đối, còn nói: “Cứ công khai đi. Nếu vụ án của tôi có thể cảnh tỉnh được một, hai người thì cái chết của tôi cũng không vô ích.”
Thẩm Hoài quyết định tìm hiểu kỹ về vụ án, đặc biệt là cách Lý Sự Lý gây án, giấu xác, phân xác ra sao. Tuy không cần ghi lại chi tiết cụ thể để tránh gây hoang mang, nhưng thêm chút yếu tố kỳ bí và chỉnh sửa một chút thì vụ án này rất phù hợp với phòng biên tập của họ.
Chưa đầy hai phút sau, Thẩm Hoài đã chỉnh tề và xuất hiện trước mặt Chu Đảng cùng đồng nghiệp. Miệng cậu ngậm một cây kẹo mυ'ŧ, chỉ lộ ra phần que trắng.
Chu Đảng nhìn có vẻ suy tư: Người này dường như rất thích đồ ngọt.
—
Chu Đảng và đồng đội quả nhiên đã nắm trong tay một số chứng cứ. Họ trực tiếp đến văn phòng quản lý, xuất trình thẻ cảnh sát và yêu cầu xem xét lại camera giám sát. Người phụ trách quản lý bình thường vẫn sao lưu một bản, nhưng lần này có chút tò mò: “Tôi nhớ là hôm trước đã sao lưu rồi mà.”
Chu Đảng ừ một tiếng, sau đó cẩn thận hỏi về lịch trực của khu quản lý từ ngày 6 đến ngày 9 tháng 9, thậm chí hỏi kỹ từng người ai xin nghỉ, lý do xin nghỉ là gì.
Sau khi xác định được người trực đêm ngày mùng 6, cả hai cảnh sát đều có được chút manh mối trong đầu.
Đồng nghiệp cảnh sát của Chu Đảng nhanh chóng tiến tới, chỉ vào một bức ảnh và hỏi: “Triệu Tường là nhân viên của bên quản lý các anh à? Hôm nay anh ta có đi làm không?”
Người phụ trách vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “...Anh ta, anh ta là nhân viên của công ty chúng tôi, anh ta... đã phạm tội à?”
Đồng nghiệp cảnh sát giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi bước đầu nghi ngờ anh ta có liên quan đến một vụ án gϊếŧ người và cần hỗ trợ điều tra. Hôm nay anh ta có đi làm không?”
Người phụ trách lắc đầu: “Anh ta xin nghỉ hôm nay, nhưng sống ở tầng hầm khu này. Tôi, tôi sẽ gọi cho anh ta ngay.” Ông ta nhanh chóng rút điện thoại ra, tìm liên lạc và gọi ngay lập tức, sợ rằng nếu chậm trễ một chút sẽ bị cảnh sát coi là đồng phạm.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai bắt máy. Trán và lưng người phụ trách bắt đầu rịn mồ hôi, ông ta nở một nụ cười gượng gạo với hai người cảnh sát, trong lòng âm thầm chửi rủa Triệu Tường.
Ban đầu, việc xảy ra một vụ án mạng trong khu đã khiến giá nhà sụt giảm mạnh, và bên quản lý còn bị cư dân khiếu nại. Nếu đồng phạm của vụ án lại là nhân viên của khu thì càng tồi tệ hơn.
Họ sẽ bị cư dân chỉ trích đến mức "chết chìm" trong những lời phàn nàn.
Nhưng vụ án mạng… sao chưa từng nghe qua nhỉ?
May mắn thay, cuộc gọi thứ hai đã có người bắt máy, và người ở đầu dây kia nói sẽ đến ngay. Trong khi đợi Triệu Tường xuất hiện một cách chậm rãi, Chu Đảng quay sang nhắc nhở Thẩm Hoài đang tỏ vẻ tò mò.
“Triệu Tường là em trai của nữ sinh viên mà Lý Sự Lý từng nɠɵạı ŧìиɧ khi còn học đại học.”
Thẩm Hoài trầm ngâm gật đầu, lặng lẽ liếc nhìn Châu Mỹ Quyên đang co người ngồi ở cửa, rồi thở dài.
Khi Triệu Tường xuất hiện trước mọi người, Thẩm Hoài không khỏi thầm nghĩ đến câu “người không thể nhìn vẻ bề ngoài,” bởi người này trông vô cùng thật thà, nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không thể liên tưởng đến một vụ án gϊếŧ người.
Tuy nhiên, với việc cảnh sát trong thời gian ngắn đã điều tra ra mối quan hệ giữa Triệu Tường và Lý Sự Lý, cộng với việc họ sao chép lại camera giám sát của khu quản lý, có lẽ họ đã nắm trong tay bằng chứng quan trọng, ít nhất là xác định được vụ án mạng có liên quan đến hai người này.
Quả nhiên, sau khi Triệu Tường tới, Chu Đảng bắt đầu giới thiệu lý do họ đến, rồi hỏi: “Anh có nhớ người tên Châu Mỹ Quyên không?”
“Châu Mỹ Quyên?” Triệu Tường lặp lại tên người, rồi thật thà gãi đầu, đầu ngón tay khẽ run lên, nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại càng thêm rạng rỡ, “Có phải là một cư dân trong khu Giang Viên không? Cư dân ở đây nhiều quá, tôi không nhớ lắm.”
Chu Đảng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không biết anh có tin hay không, rồi tiếp tục hỏi những câu khác. Trong khi anh hỏi, cảnh sát đứng sau nhanh chóng ghi chép lại lời khai vào sổ, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Triệu Tường.
Chu Đảng hỏi: “Ngày 6 và ngày 7 tháng 7, anh ở đâu? Theo lịch trực thì ngày 6 anh trực ca đêm, ngày 7 trực ca ngày. Thời gian vụ án mạng xảy ra đúng vào tối ngày 6 tháng 7.”
Chu Đảng hỏi tiếp: “Theo lịch làm việc của khu quản lý, tuần đó anh lẽ ra phải trực ca đêm, tại sao ngày 7 anh lại đổi ca với đồng nghiệp? Sau khi trực đêm, anh vẫn còn đủ sức để trực ca ngày sao?”
Triệu Tường nuốt khan, thần sắc dù căng thẳng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không lộ vẻ hoảng loạn. Anh ta lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ: “Ngày 7 hôm đó tôi muốn đi hẹn hò với bạn gái, nhưng ca đêm lại làm ảnh hưởng đến buổi hẹn, nên tôi mới nhờ lão Vương đổi ca.”
Chu Đảng lại hỏi: “Tối ngày 6 anh luôn ở trong phòng giám sát của khu, khoảng ba giờ sáng anh có đi tuần quanh khu như thường lệ, đúng không?”
Giữa cái nóng oi bức của mùa hè, những tán cây ngô đồng ngoài trời đung đưa theo gió, hòa cùng tiếng ve kêu râm ran, tạo nên một giai điệu khó chịu trong không gian chật hẹp của phòng quản lý.
Giọng Triệu Tường ngày càng căng thẳng và sợ hãi: “Đúng, đúng vậy, đó là công, công việc của chúng tôi.”
—
Thẩm Hoài nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được lấy quyển sổ nhỏ màu xanh của mình ra, ghi nhanh những từ khóa quan trọng. Đây đều là những tư liệu cần thiết.
Cậu nghe thấy giọng nói trầm tĩnh và nghiêm nghị của Chu Đảng khi tra hỏi, bỗng cảm thấy người này thật phong độ khi thẩm vấn, đúng kiểu người mà cậu thầm ngưỡng mộ.
Chỉ là không biết cảnh sát có bắt giữ những người theo mê tín phong kiến không.
Cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục, câu hỏi đã tiến tới các nội dung như "có động đến camera giám sát không", "có đến phòng 801 không", "có tham gia vào tội phạm không". Đối với những câu hỏi này, Triệu Tường đều trả lời phủ nhận.
Điều này không nằm ngoài dự đoán, như người ta thường nói: "Chống cự sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nặng hơn, nhưng thành thật thì sẽ phải ngồi tù lâu hơn." Dựa vào mấy câu hỏi này, họ cũng không trông mong có thể ngay lập tức khai thác được sự thật.
Sau khi nghe Triệu Tường phủ nhận, Chu Đảng tỏ vẻ nghi ngờ: "Vậy à? Các đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật đã phá giải camera giám sát và phát hiện vào lúc 2 giờ sáng ngày 7 tháng 7, anh đã đến phòng 801 và cùng chủ nhà Lý Sự Lý vận chuyển một thùng carton điện tử kích thước 60x120cm. Cùng ngày, Châu Mỹ Quyên đã mất tích. Anh vẫn muốn tiếp tục nói dối sao?"
Triệu Tường giật mình, lắc đầu liên tục: "Tôi... tôi nào dám gϊếŧ người chứ."
Thẩm Hoài không nhịn được ngáp dài, nghe những lời dối trá trơ trẽn này khiến cậu đau đầu. Nhưng Chu Đảng vẫn rất kiên nhẫn, sau khi xuất trình lệnh khám xét, cả nhóm quyết định tiến đến tầng hầm nơi Triệu Tường ở. Trên đường đi, ai cũng có thể nhận ra sự hoảng loạn của Triệu Tường, sự căng thẳng này hiện rõ trên mặt anh ta.
Một con người đầy mâu thuẫn, rõ ràng sợ hãi nhưng lại cố giả vờ ngây thơ thật thà. Rõ ràng biết mình đang nói dối nhưng vẫn cố cứng đầu không chịu thừa nhận.
"Sao anh căng thẳng thế?" Thẩm Hoài bước đi bên cạnh Triệu Tường, dáng vẻ nhởn nhơ như chẳng có gì phải lo lắng, dường như cậu chẳng mảy may lo ngại việc Triệu Tường có thể bất ngờ tấn công mình.
"À... à, có sao?" Triệu Tường cười khan, giọng cười khô khốc, càng tiến gần hơn, sắc mặt anh ta càng lộ rõ sự căng thẳng.
Cho đến khi Triệu Tường run rẩy đưa chìa khóa, mở cửa sắt cũ kỹ của căn phòng dưới tầng hầm, đập vào mắt mọi người là...
Một căn hộ 40m² quen thuộc, sạch sẽ, không một vết bụi.
—
Tiểu kịch trường:
Thẩm Hoài: Những người lưu lại sẽ được mời đi chuyến xe buýt số 22, dạo quanh thành phố Thịnh Hải.
Chu Đảng: Cho tôi đi cùng nữa!