Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 5: Quan hệ xã hội

Tên anh là gì, anh Thẩm?

Edit: Phụng

Beta: Phụng

Thẩm Hoài nghe Châu Mỹ Quyên kể lể, đến mức bị sốc mà quên mất viên kẹo mυ'ŧ trong miệng.

Tính toán lại tuổi tác, năm nay cậu mới chỉ 23, thực ra vừa tốt nghiệp được một năm. Dù đã từng thấy không ít các vụ án hình sự gϊếŧ người vì tiền, nhưng những lý do đó quá bẩn thỉu, khó lòng chấp nhận. Tuy nhiên, bản tin lần này lại mang đến cho cậu một cú sốc khác hẳn.

Cậu không kìm được suy nghĩ: Nếu lúc đó họ đã ly hôn, chuyện sẽ ra sao?

"Chuyện gì vậy?" Đang suy nghĩ thì đột nhiên trán cậu khẽ đau nhẹ. Thẩm Hoài giật mình tỉnh lại, liền thấy Chu Đảng đang quỳ một gối xuống nhìn cậu, những ngón tay thon dài vừa mới rời khỏi trán cậu.

Thật lạ, chỉ nhìn thế này, cậu mới nhận ra hàng lông mi của Chu Đảng dày rậm như một chiếc quạt nhỏ, thật đáng ghen tị.

Thẩm Hoài vội vàng mυ'ŧ viên kẹo mυ'ŧ, cố gắng nén lại sự ngạc nhiên sau khi nghe xong chuyện. Cậu định nói gì đó, nhưng những chuyện riêng tư của các hồn ma, cậu luôn giữ kín, không dễ dàng kể cho ai.

Huống hồ trong hoàn cảnh này... Nói chuyện phiếm về họ trước mặt Lý Sự Lý và Châu Mỹ Quyên thì cậu chưa trơ lì đến mức đó.

"Không sao, anh có tìm thấy gì không?" Thẩm Hoài hỏi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của hai đồng nghiệp phía sau Chu Đảng, cậu cũng biết lần này chẳng tìm được manh mối gì hữu ích.

Chu Đảng lắc đầu: "Còn cần điều tra thêm một thời gian nữa."

Thẩm Hoài gật đầu tỏ ý hiểu: "Có cần gì thì cứ liên hệ với tôi."



Rời khỏi nhà của Lý Sự Lý, trời đã không còn sớm, đúng giờ ăn tối. Chu Đảng tiễn hai đồng nghiệp của mình, rồi cùng Thẩm Hoài tìm một quán ăn dân dã để ngồi xuống.

Thẩm Hoài nhìn anh với nụ cười nửa miệng: "Anh cảnh sát, chúng ta mới gặp lần đầu thôi đấy." Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cách hai người tiếp xúc, hơn nữa người kia vẫn đang mặc cảnh phục, mà cậu chỉ là một biên tập viên nhỏ chuyên viết về các hiện tượng mê tín và kỳ bí, không khỏi có chút không thoải mái.

Chu Đảng lại tỏ ra bình thường, nói: "Ăn trước đã." Thực ra anh có vài chuyện muốn hỏi chàng trai xinh đẹp trước mặt.

Thẩm Hoài gật đầu: "Gọi gì cũng được, tôi không có hứng ăn lắm."

Cả hai đều không mấy hứng thú với ăn uống, nên chỉ gọi một đĩa gà kho khoai tây, cà tím xào dầu và một đĩa trứng bắc thảo trộn. Thế là đủ.

Nói là không có hứng ăn, nhưng khi bắt đầu ăn, Thẩm Hoài không hề khách sáo, cứ hết bát cơm này lại thêm bát khác. May là người đàn ông đối diện cũng không có vẻ gì bất thường, cậu đành giải thích: "Tôi vẫn đang tuổi lớn." Vì vậy, ăn nhiều thế cũng hợp lý.

Chu Đảng không để tâm đến chuyện này, hơn nữa anh cũng ăn rất nhiều. Ăn no mới có sức làm việc. Dù sao, chàng trai trước mặt trông khá gầy yếu, tuy nhìn cao tầm 1m78, nhưng khi đứng cạnh anh vẫn thấy khá mảnh mai.

Mái tóc bạc kia càng làm cậu trông nhỏ bé hơn.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vu vơ.

Chu Đảng trầm ngâm một lúc, rồi nói ra lý do: "Khi điều tra thông tin phòng 801, tôi cũng nhờ đồng nghiệp tra cứu thông tin phòng 802, vì vậy tôi biết được thông tin cơ bản và tình hình của cậu. Hiện tại, cậu hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với Châu Mỹ Quyên." Hai người thực ra chưa hề quen biết.

Trong vài giờ trước khi Thẩm Hoài rời đi đến trường đại học, cảnh sát đã đặc biệt yêu cầu ban quản lý khu nhà điều tra lại các camera giám sát trong một tháng qua của khu chung cư Giang Viên, và sơ lược kiểm tra tình hình ra vào của toà nhà 8 từ ngày 4/9 đến 6/9, tạm thời chưa phát hiện điều gì đặc biệt.

Tuy nhiên, thời gian quá ngắn, nên không loại trừ khả năng có bỏ sót. Trong những ngày tới, họ sẽ tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng thông tin xung quanh, đồng thời giao cho các đồng nghiệp ở phòng thông tin rà soát từng khung hình của camera để xác định ban đầu những người có dấu hiệu khả nghi.

Trong lúc điều tra từ camera, Chu Đảng cũng đơn giản nhờ đồng nghiệp ở phòng thông tin tìm hiểu về chủ sở hữu căn hộ 802 và nhận được một báo cáo về lý lịch cuộc đời của Thẩm Hoài.

Thông tin trên báo cáo khá khớp với suy đoán của Chu Đảng, nhưng điều khiến anh băn khoăn là Thẩm Hoài đã biết được nhiều thông tin như vậy bằng cách nào?

Chỉ dựa vào thông tin và thời gian ngắn tiếp xúc với Thẩm Hoài, cậu không có động cơ gϊếŧ Châu Mỹ Quyên, cũng tạm thời không có khả năng gây án.

Đây cũng chính là lý do anh ngồi cùng Thẩm Hoài ăn cơm.



Việc bị điều tra, Thẩm Hoài lại không có suy nghĩ kiểu “sao các anh lại xâm phạm quyền riêng tư của tôi”, dù sao nếu cảnh sát dễ dàng tin tưởng cậu, e rằng cũng sẽ khiến người khác cảm thấy lạ lùng.

Sau khi ăn no, Thẩm Hoài hài lòng xoa bụng: "Nếu anh điều tra kỹ, chắc sẽ phát hiện ra tôi còn là một "người dân nhiệt tình" và "người hăng hái làm việc nghĩa" có tiếng ở khu vực Thịnh Hải này, từ nhỏ đến lớn tôi đã báo không biết bao nhiêu vụ án rồi. Nhưng đừng khen tôi nhé, đây là việc mà một công dân tốt nên làm thôi."

Nghe xong, Chu Đảng chỉ nhếch miệng cười nhẹ, gật đầu: "Sự an toàn của Thịnh Hải nhờ cả vào anh Thẩm rồi."

Thẩm Hoài: "..."

Cậu nhăn mặt, cái cách gọi "anh Thẩm" này khiến cậu có cảm giác mình già đi cả chục tuổi. Cậu không nhịn được vẫy tay: "Gọi gì mà anh Thẩm, cứ gọi tôi là Thẩm Hoài được rồi. Nếu không được, gọi tôi là Mộc Mộc cũng được, tôi ngũ hành thiếu Mộc mà."

Chu Đảng đồng ý đổi cách xưng hô, rồi nhớ tới con chó hoang chiều nay, hỏi: "Con chó hoang đuổi theo cậu buổi chiều nay, trước khi phát điên có dấu hiệu gì không?"

Thẩm Hoài nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Kỳ lạ thật, hình như nó nhằm vào tôi, nhưng nếu thật sự có người điều khiển được những con chó hoang này thì chẳng phải là..."

Sắc mặt Chu Đảng ngày càng nghiêm trọng, thì nghe thấy Thẩm Hoài tiếp tục nói: "Chẳng phải là người đó còn lợi hại hơn tôi sao. Tôi mới là nhân vật chính của thành phố Thịnh Hải này chứ!"

Chu Đảng: "..."

Đúng là vẫn còn trẻ con.

"Nhưng mà nói thật, tôi thấy số lượng chó mèo hoang ở khu Giang Viên này khá nhiều, ngày nào đó phải bắt hết đem đi triệt sản." Thẩm Hoài vừa nhấp từng ngụm trà kiều mạch vừa nói với vẻ nghiêm túc, "Có nên điều tra tình hình chó mèo hoang không? Lỡ ngày nào đó chúng cắn người thì phiền phức lắm."

Chu Đảng giải thích: "Sẽ điều tra. Con chó vàng điên dại hôm nay, chúng tôi cũng sẽ đưa đi kiểm dịch để xác định nguyên nhân phát bệnh." Dù sao một số con chó điên có thể là do ăn phải thuốc, tìm ra nguyên nhân có thể ngăn chặn động vật điên loạn trong khu dân cư.

Sau bữa ăn và cuộc trò chuyện, Chu Đảng nhận được cuộc gọi từ sở cảnh sát, sau khi xin lỗi liền nhanh chóng quay về sở. Thẩm Hoài thì cảm thấy hơi buồn ngủ, quyết định tối nay ở tạm căn hộ 802 khu Giang Viên.

Bằng không đến 2 giờ sáng cậu còn phải đi xe buýt hai tiếng đồng hồ, sợ rằng quá mệt sẽ không còn hứng thú nghe chuyện phiếm nữa.

Trước khi đi ngủ, cậu không nhịn được mở diễn đàn, phát hiện những bài đăng về chủ đề #Xe buýt số 22 Hải Thành# vẫn đang tăng lên với tốc độ chóng mặt, độ nóng không hề giảm. Nhiều chủ bài đăng cho biết dù không thấy xe buýt số 22, nhưng buổi tối người tụ tập quá đông, anh ta bày một quầy bán đồ ăn vặt, kiếm được khá nhiều.

Đúng là hết nói nổi!

Bên dưới là một loạt người bắt chước, tuyên bố rằng:

"Dù không thấy xe buýt số 22, nhưng tôi đã xin được WeChat của cô gái mà tôi thích ở cổng công viên phần mềm, cảm ơn xe buýt số 22."

"Dù không thấy xe buýt số 22, nhưng tôi đã về nhà sau 3 giờ sáng và bị bố mẹ đánh hội đồng một trận, cảm ơn xe buýt số 22."

"Dù không thấy xe buýt số 22, nhưng tôi đã quên công việc mà sếp giao trước khi đi làm vào ngày mai và bị sa thải rồi, cảm ơn xe buýt số 22."

Đúng là kỳ quặc.



Thẩm Hoài ngủ chưa đầy năm tiếng, khi tỉnh lại đã là mười một, mười hai giờ đêm, bụng đói đến mức kêu ọc ọc.

Cậu liếc nhìn Châu Mỹ Quyên, cô đang ngồi trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhớ lại những bí mật cô đã nói trước đó, một tia sáng lóe lên trong đầu cậu. Thẩm Hoài liền hỏi: "Sau đó cô có tiếp tục điều tra Lý Sự Lý không? Có khả năng nào, chỉ là giả thuyết thôi—việc của cô là do chồng cô cùng ai đó thực hiện không?"

"Có vẻ như việc này có khả năng là hành vi của cả một nhóm người. Nếu không thì trong nhà ông ta quá sạch sẽ. Tình trạng của cô rõ ràng là sau khi phân xác, nếu căn hộ 801 không phải hiện trường đầu tiên, thì hiện trường thứ hai chắc chắn đang bị xóa dấu vết."

Châu Mỹ Quyên giật mình, suy nghĩ hồi lâu rồi chán nản lắc đầu: "Sau này tôi lười điều tra về anh ta, cũng không biết anh ta có còn nɠɵạı ŧìиɧ hay không."

Thẩm Hoài suy đoán về khả năng hành động của cả nhóm, về việc Lý Sự Lý từng nɠɵạı ŧìиɧ, và việc kiểm tra xem liệu có ai khác ở tòa nhà số 1, khu 1 khu Giang Viên có mối quan hệ tốt với Lý Sự Lý...

Cậu vừa chỉnh sửa tin nhắn và gửi cho Chu Đảng, chưa đầy vài phút sau đã nhận được cuộc gọi từ anh.

Vì vụ án vẫn chưa có kết quả rõ ràng, Chu Đảng cũng không tiết lộ quá nhiều thông tin, chỉ nói rằng họ đã tập trung kiểm tra kỹ lưỡng camera giám sát tại tòa số 1, khu 1 vào ngày 4/9. Tuy tạm thời chưa phát hiện điều gì, nhưng thông tin về việc Lý Sự Lý nɠɵạı ŧìиɧ đã cung cấp thêm manh mối cho cuộc điều tra. Họ sẽ ưu tiên kiểm tra các mối quan hệ xã hội của Lý Sự Lý.

Thẩm Hoài lúc này cũng thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cậu vẫn tự hỏi—

"Rốt cuộc, ông ta đã vận chuyển xác đi như thế nào?"



Tiểu kịch trường:

Thẩm Hoài: Gọi gì mà anh Thẩm, gọi—

Chu Đảng: Vợ yêu.

Thẩm Hoài: ...