Bởi vì tôi có siêu năng lực
Edit: Phụng
Beta: Phụng
8 tầng, nói nhanh không nhanh, đếm kỹ chỉ khoảng ba đến năm giây; nói chậm cũng rất chậm, ít nhất lúc này còn đủ thời gian để Lý Sự Lý vòng vo dò hỏi.
Ông ta nói: “Giờ này mà cậu mới về à?”
Nói xong, ông lại cười nhẹ vỗ miệng mình: “Xem tôi này, cứ lắm lời. Quên mất là người trẻ các cậu không thích người khác xen vào chuyện của mình.”
“Nhưng cũng đúng thôi, xen vào chuyện người khác không phải là một tính cách được yêu thích.”
“Két” một tiếng, là âm thanh Thẩm Hoài cắn nát viên kẹo trong miệng.
Kèm theo đó là tiếng chuông “ting” của thang máy, cậu chầm chậm quay đầu, đôi mắt nâu như thủy tinh nhìn chăm chú vào ông ta. Sau ba giây đối mặt, Thẩm Hoài giơ một ngón tay ấn nút giữ cửa mở, cười nói: “Trùng hợp thật, tôi lại thích là người trẻ xen vào chuyện người khác.”
Sắc mặt Lý Sự Lý thoáng cứng lại, sau đó lại nở nụ cười nho nhã, như thể đang bao dung một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Đến lối cầu thang, ông ta đứng trước cửa không động đậy, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Hoài.
Lúc này, Châu Mỹ Quyên lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, mặc dù bây giờ cô đã là một hồn ma mà không ai có thể nhìn thấy. Cô hoảng hốt đi vòng tròn tại chỗ: “Làm sao đây, làm sao đây, tôi biết Lý Sự Lý là người đa nghi lắm... làm sao đây, chắc chắn ông ta đã nhớ mặt cậu rồi.”
Thẩm Hoài vừa nhai kẹo mυ'ŧ, vừa chậm rãi móc ra một chùm chìa khóa từ túi, tìm chiếc chìa khóa có ghi số 802.
Chìa khóa va vào ổ tạo nên tiếng động trong trẻo.
Mỗi lần xoay chìa khóa như những nhát búa gõ mạnh vào tim Châu Mỹ Quyên.
“Cạch” một tiếng, cửa mở.
Châu Mỹ Quyên bất giác thở dài một hơi.
Cô biết rõ chồng mình là kẻ rất nhẫn tâm, dù là vậy... nhưng cũng không muốn chàng trai này phải bỏ mạng.
Thẩm Hoài đóng cửa, cách biệt ánh nhìn của Lý Sự Lý. Cậu vừa duỗi lưng vừa bước về phía ghế sofa trong phòng khách.
Châu Mỹ Quyên theo sát sau lưng cậu, lẩm bẩm không ngừng: “Căn nhà này thật sự là của cậu sao? Tôi sống ở đây bao năm mà chưa từng thấy cậu... Hình như căn nhà này là của một đôi vợ chồng mà...”
Nghe vậy, Thẩm Hoài khẽ xoa tay, ngẩng đầu nhìn về phía Châu Mỹ Quyên.
Chỉ thấy cô đang nhìn quanh quất, tay không ngừng lau thân thể hồn ma của mình.
Cô đang nói dối.
Căn nhà này dù cậu đã lâu không ở, nhưng cũng chưa từng cho thuê.
Chỉ là một căn nhà bỏ trống.
Thẩm Hoài không trả lời câu hỏi của cô, thả người ngồi phịch xuống ghế sofa, hơi ngẩng đầu nhìn cô, rút cuốn sổ nhỏ màu xanh lá của mình ra, hỏi: “Cô chết từ bao giờ?”
Người chết sau 24 giờ sẽ tự động xuất hiện ở trạm linh hồn trên đường Lưu Lão. Lúc 2 giờ sáng ngày 9 tháng 8, Châu Mỹ Quyên xuất hiện ở đó, có nghĩa là cô đã chết trước 2 giờ sáng hôm trước, tức là vào rạng sáng ngày 7 tháng 9, cô đã chết.
Xét đến việc cô bị chặt xác, dù trong 24 giờ Lý Sự Lý có kịp xử lý thi thể, thì khả năng cao vẫn để lại một vài dấu vết. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng ông ta đã lên kế hoạch từ lâu, tính toán kỹ lưỡng việc gϊếŧ người, phân xác và che giấu mọi tung tích.
Châu Mỹ Quyên mập mờ nói rằng khoảng rạng sáng hôm qua, cô cũng không rõ thời gian cụ thể. Về nguyên nhân hai người xảy ra xung đột, cô cũng chỉ nói qua loa rằng Lý Sự Lý là kẻ nhẫn tâm.
Thẩm Hoài chỉ nghe qua, không truy cứu những điểm mâu thuẫn trong lời nói của cô.
Dù sao thì, Lý Sự Lý cũng không có quyền phán quyết cái chết của cô.
Hơn nữa, chỉ xét riêng về mặt khí huyết, trên người Châu Mỹ Quyên không hề có dấu vết máu nghiệp, điều đó chứng tỏ cô thậm chí còn chưa từng phá thai.
Một người như vậy, cho dù có giấu giếm điều gì, cũng chỉ là những vết nhơ về đạo đức.
—
Thẩm Hoài chỉ chợp mắt chưa đầy hai tiếng, mới sáu giờ sáng, trời vừa hửng sáng, cậu đã báo cảnh sát rồi đếm ngược thời gian trước khi ra khỏi nhà.
Cánh cửa sắt va vào tường tạo ra âm thanh không lớn, nhưng chỉ trong vòng 15 giây sau khi cửa vừa khép lại, cánh cửa đối diện đã mở ra, để lộ khuôn mặt nhã nhặn quen thuộc cùng nụ cười của Lý Sự Lý.
“Trùng hợp thật, tôi đi làm. Còn cậu thì sao?” Lý Sự Lý vừa cười vừa chào hỏi. Ông ta cũng không rõ vì sao lại đặc biệt chú ý đến người trước mặt, nhất là... sau khi chuyện kia xảy ra, cậu trai trẻ chưa từng gặp qua này lại xuất hiện trước cửa nhà ông, thậm chí còn dọn vào ở đối diện.
Thẩm Hoài ngáp một cái, không trả lời câu hỏi của ông ta mà nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt đối diện, như không để tâm mà hỏi một câu: “Ông sống một mình à?”
Lý Sự Lý ấn nút thang máy, đơn giản đáp: “Con gái tôi đi chơi ở nhà bà nội, tuần sau mới về.”
Nghe đến đây, Châu Mỹ Quyên, vốn đang siết chặt cổ ông ta từ phía sau, bỗng nhớ đến cô con gái đang học lớp sáu của mình, liền khóc lóc thảm thiết, miệng không ngừng lải nhải đòi mạng tên đàn ông cầm thú này.
"Ông dám nhắc tới con gái... con bé sau này phải làm sao!! Trả mạng cho tôi!!! Trả mạng cho tôi hu hu hu..."
Tiếng khóc nghẹn ngào càng lúc càng to hơn.
Ra khỏi thang máy, Thẩm Hoài không rời đi ngay mà đứng lại trước cửa tòa nhà, ngẩng đầu nhìn lên cấu trúc của tầng 8. Khi quan sát, cậu nhạy bén nhận ra có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trời còn rất sớm, lúc này ở cổng khu chỉ có lác đác vài cụ già. Họ hoặc vung tay đi lại, hoặc ngồi ghế trò chuyện nhỏ to, hoặc ngẩng đầu lên trời trầm ngâm suy nghĩ.
Tất cả đều toát lên phong thái nhàn nhã của người già thời hiện đại.
Hai ánh mắt dõi theo cậu, một là từ ghế lái của chiếc xe Volkswagen Phaeton màu đen.
Cửa kính hạ nửa không thể che giấu ánh mắt bên trong.
Khi Thẩm Hoài nhìn qua, người đang chờ cửa cổng mở, chính là Lý Sự Lý, người đã mỉm cười và gật đầu với cậu, nụ cười vẫn không đổi.
Còn một ánh mắt khác...
Thẩm Hoài nhìn qua, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy tò mò của người kia.
Người đó mặc áo sơ mi xanh công nhân, quần đen, trên cánh tay khoác một chiếc áo khoác đen, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, nhìn thẳng về phía này.
Là cảnh sát.
Thẩm Hoài thu lại ánh mắt, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên tầng 8.
Tiếng bước chân trầm ổn từ từ đến gần, xen lẫn trong làn gió sớm mang theo mùi hương tươi mát của chanh.
Người đó ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.
“Tôi là Chu Đảng, cảnh sát hình sự.” Người đến trực tiếp giới thiệu tên, giọng nói cứng rắn, bóng lưng cũng trông rất kiên định.
“Còn cậu? Đang làm gì ở đây?”
Thẩm Hoài liếc nhìn Châu Mỹ Quyên, người từ khi Chu Đảng tới gần đã vội vàng tránh sang một bên, khóe miệng khẽ nhếch: “Anh đến để điều tra vụ án à?” Thật nhanh, chưa đến hai mươi phút kể từ khi cậu báo án, vậy mà người này đã chỉnh tề đến nơi.
Chu Đảng nghe cậu nói vậy, lập tức biết người báo án chính là cậu.
Anh vốn có thói quen dậy sớm lúc sáu giờ để chạy bộ. Đúng lúc đang chạy thì điện thoại reo, đồng nghiệp trực ban ở đồn gọi tới, báo rằng ở tòa 1 khu Giang Viên có người báo án rằng đã xảy ra một vụ án mạng, cần đến hiện trường để phong tỏa.
Vì anh sống gần đó nên đồng nghiệp lập tức gọi cho anh báo tình hình.
Chu Đảng chăm chú nhìn cậu trai trước mặt, trong mắt anh, đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, người trước mặt cũng vậy. Nhưng mái tóc bạc tuyệt đẹp kia đã thu hút sự chú ý của anh, theo ánh nhìn xuống dưới... là một cậu trai trẻ vô cùng tuấn tú.
Một người có chút khí chất khác lạ.
Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách nhạt của cậu ta, khi nhìn ai đó, dường như có thể nhìn thấu vào tận tâm can người khác.
Thẩm Hoài phủi nhẹ bụi bám trên người, đứng dậy, nói: “Ở phòng 801 có một phụ nữ đã chết, bước đầu nghi ngờ bị chặt xác. Hung thủ tạm thời chưa rõ, tôi không thể tự tiện xâm nhập vào nhà dân, nên không xác nhận được tình hình bên trong.”
Thẩm Hoài lại quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thời gian tử vong tính đến hiện tại đã hơn 30 giờ.”
Chu Đảng không hỏi nguồn tin từ đâu mà cậu biết, mà chỉ quay người bước về phía tòa nhà. Đi được hai bước, anh ta dừng lại trong hai giây, trầm giọng: “Đi theo.”
Thẩm Hoài nhún vai, đi theo sau.
Trông vô cùng ngoan ngoãn.
—
Lên đến tầng 8, Chu Đảng đứng trước cửa phòng 801, rút từ túi ra một đôi găng tay cao su dùng một lần rồi đeo vào, bắt đầu cẩn thận lục soát con đường không rộng lắm này.
Thẩm Hoài khoanh tay, dựa lưng vào tường, im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Chu Đảng đứng dậy, từ khu vực gần lối thoát hiểm tìm thấy một sợi tóc ngắn, cong, dài khoảng 4-6 cm. Anh ta giơ sợi tóc lên ngắm nghía kỹ lưỡng rồi hỏi: "Người chết là nữ chủ nhân của phòng 801?"
Thẩm Hoài ừ một tiếng, nở nụ cười thú vị khi thấy người trước mặt lấy từ túi ra một túi niêm phong, đặt sợi tóc vào bên trong, tỉ mỉ gấp lại từng bước một, sau đó mới cất vào túi.
Chu Đảng nhìn cậu mấy giây, rồi gật đầu nói: "Chờ chút."
Thẩm Hoài nhìn người này lấy điện thoại ra, không chút kiêng dè mà gọi điện, có vẻ là gọi cho đồng nghiệp ở sở cảnh sát.
Cậu cũng không để ý nghe lắm.
Sau khi gọi xong, chỉ khoảng chưa đầy hai mươi phút, Chu Đảng lại nhận được một cuộc gọi khác, lúc này thần sắc có phần nặng nề.
Anh quay đầu nói: "Chủ hộ của căn nhà này là Lý Sự Lý, gia đình có vợ là Châu Mỹ Quyên và con gái Lý Nhã. Theo kết quả tìm kiếm từ dữ liệu lớn, Châu Mỹ Quyên thực sự đã mất tích hơn 24 giờ. Đồng nghiệp ở sở đã liên lạc với công ty viễn thông để khóa tín hiệu điện thoại của cô Châu, phát hiện trong vòng 24 giờ qua không có dấu vết sử dụng."
"Dựa trên việc thăm dò dữ liệu, cô Châu thường có thói quen xem video ngắn và lướt các nền tảng tin tức, nhưng suốt cả ngày hôm qua, thời gian sử dụng các nền tảng quen thuộc của cô ấy đều là 0."
Đây không phải là một tin tốt.
Trong thời đại mà ngay cả việc mua rau cũng dùng các ứng dụng thanh toán tiện lợi, việc không sử dụng điện thoại trong 24 giờ là có thể, nhưng rất hiếm xảy ra đối với nhóm người dưới 50 tuổi có học vấn.
Châu Mỹ Quyên ngồi xổm cách Thẩm Hoài vài bước, nghe thấy lời của Chu Đảng, liền tiến lại gần Thẩm Hoài, tò mò hỏi: "Thời nay đến cả tôi xem gì người ta cũng biết à."
Nói xong, cô lại bổ sung thêm: "Điện thoại của tôi bị vỡ rồi, lúc cãi nhau với Lý Sự Lý, điện thoại bị rơi vỡ tan tành."
Thẩm Hoài khẽ ừ một tiếng, ánh mắt quét một lượt quanh hành lang, hồi lâu mới thong thả hỏi: "Tôi đã báo án, giờ có thể lập án điều tra chưa?"
Chu Đảng gật đầu: "Có thể. Nhưng liệu tôi có thể mạn phép hỏi, cậu biết điều này bằng cách nào?"
Thẩm Hoài khẽ nhướn mày cười: "Vì tôi có siêu năng lực."
"Thì ra là vậy," Chu Đảng gật đầu một cách nghiêm túc, rồi lấy điện thoại ra, vẻ mặt không đùa, "Có thể cho tôi số liên lạc không? Nếu phát hiện được manh mối hữu ích có thể báo ngay."
Thẩm Hoài nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, không rõ đối phương thực sự tin anh có siêu năng lực hay chỉ là một cách nói khác. Vấn đề là khuôn mặt của Chu Đảng quá nghiêm túc, biểu cảm gật đầu cũng rất thành khẩn.
Bất chợt, Thẩm Hoài có chút hứng thú, đáp "được thôi" rồi trao đổi số điện thoại và tài khoản WeChat với Chu Đảng.
Thẩm Hoài không nán lại lâu trước phòng 801, vì không thể tự tiện vào nhà của Lý Sự Lý, cậu quyết định đi dạo quanh khu đại học để xem có manh mối nào khác không.
Trên đường đến trường, Châu Mỹ Quyên theo sau cậu một khoảng cách vừa phải. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống thân thể hồn ma của cô, cô không cảm thấy khó chịu, cũng chẳng cảm thấy ấm áp, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra: cô đã chết rồi.
Thậm chí, cô còn chẳng đáng sợ như những con quỷ sợ ánh mặt trời, chỉ là một linh hồn yếu ớt sắp tan biến.
Châu Mỹ Quyên bỗng cảm thấy một nỗi đau nhói, bật khóc nức nở.
Thẩm Hoài: "..." Cậu móc từ túi ra một cây kẹo mυ'ŧ vị vải, xé bao rồi nhét vào miệng nhai nát, lẩm bẩm hỏi: "Lại sao nữa?"
Châu Mỹ Quyên vừa khóc vừa lau nước mắt: "Tôi... tôi thực sự chết rồi." Cho đến lúc này, khi nhìn thấy mặt trời chói chang, đường phố nhộn nhịp, dòng người đông đúc mà cô chẳng thuộc về, cô mới nhận ra rằng mình đã chết từ lâu.
Thẩm Hoài nhai kẹo răng rắc, khẽ ừ một tiếng.
Cậu đã thấy quá nhiều linh hồn như vậy, quá quen với những chuyện như thế này rồi.