Trong thang máy chật hẹp có một hồn ma
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Lúc hai giờ sáng, các cửa hàng lớn nhỏ ở Hải Thành lần lượt đóng cửa, chỉ còn lại những cửa hàng tiện lợi lẻ tẻ, quán nướng ngoài trời và KFC vẫn kiên trì trụ lại, cung cấp đồ ăn cho những lữ khách về đêm của thành phố.
Người ta trên mạng vẫn mở to mắt, chống lại cơn buồn ngủ, thoải mái lướt qua đủ loại thông tin. Có lẽ bóng đêm mang lại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên chuyên mục chuyện ma nổi tiếng của Hải Thành vẫn còn rất náo nhiệt, mỗi lần làm mới lại có thêm bài đăng mới.
Vào lúc này, có người nhấn vào mục HOT và nhìn thấy một bài viết:
[Bí ẩn xe buýt số 22 ở Hải Thành]
Người xem bài viết khẽ cười mỉm, bấm vào rồi nhanh chóng để lại bình luận.
Người dân Hải Thành từ bé đến lớn, hầu như ai cũng từng nghe về truyền thuyết xoay quanh xe buýt số 22. Nghe nói chiếc xe này là xe buýt của vong linh, chỉ có những người đã chết mới có thể nhìn thấy nó.
"Nói thế thì có ích gì? Nghe là biết xạo rồi."
"Chỉ có người chết mới thấy được, thì trừ khi xuống sớm mới giải tỏa được sự tò mò chứ."
Nhưng trớ trêu thay, có không ít người âm khí nặng, cơ thể yếu ớt, nói rằng họ đã từng nhìn thấy xe buýt số 22. Trong số đó, một blogger còn khẳng định chắc nịch, bài đăng của anh ta thậm chí còn được ghim lên trang đầu.
[Tôi mới gặp tai nạn giao thông không lâu, phải nằm viện, nhưng chỉ bị băng bó đơn giản, không mất tay chân nên vẫn đi làm tiếp. Mấy người làm IT đều hiểu mà… Thôi, không nói nhiều nữa, tóm lại là tôi làm đến hai giờ sáng mới tan ca ở Công viên Phần mềm. Vào giờ đó chỉ có thể gọi xe về. Và lạ thay, khi đang tắc đường, tôi thực sự nhìn thấy một chiếc xe buýt lơ lửng, tốc độ cực nhanh, như đang vội vã đi đầu thai vậy… Lúc đó trên đường không có mấy người, tôi đang cầm điện thoại chụp cảnh đêm để đăng lên vòng bạn bè, thì vô tình chụp được chiếc xe buýt đó.] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
[Bức ảnh hơi mờ, nhưng tôi chắc chắn không hề chỉnh sửa. Chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe buýt, nhưng xe buýt ở Hải Thành đều ngừng hoạt động sau 10 giờ 30 tối. Vào giờ này, chiếc xe buýt đó chắc chắn là xe số 22.]
Trong hai bức ảnh, có thể thấy bóng dáng của một chiếc xe buýt vụt qua ngoài cửa sổ, khá mờ và thậm chí còn có bóng mờ chồng lên. Chính hai bức ảnh này đã khiến không ít người dân Hải Thành dậy sóng. Vào tầm hai, ba giờ sáng, có rất nhiều blogger về linh dị và thám hiểm đang phát sóng trực tiếp trên đường lớn, chỉ để bắt được một vài hiện tượng kỳ lạ lẻ tẻ.
—
"Chậc, sao lũ trẻ bây giờ lại tò mò quá vậy," Thẩm Hoài nhìn đám người đông đúc đang phát sóng trực tiếp trước Công viên Phần mềm, ngáp một cái, rồi từ từ dừng xe buýt không xa đó và nhìn theo đám đông. Một lát sau, cậu mới không nỡ rời mắt, cúi xuống xem đồng hồ. "Ôi chao, lại trễ rồi."
Cậu đạp ga, lái xe buýt lao vυ't từ Công viên Phần mềm ra ngoại ô, dừng lại ở khu phố Lưu Lão trong màn sương mờ ảo.
Trong con hẻm đứng sừng sững một biển hiệu bằng gỗ hoài, trên đó ghi: [Trạm linh hồn phố Lưu Lão].
Thẩm Hoài móc điện thoại ra xem giờ: 02:18:18.
Haha, trễ 18 phút rồi.
Cửa xe buýt mở toang, từng bóng người mờ mịt từ trong sương bước ra. Bọn họ đều có vẻ mặt ngơ ngác, trên người vẫn còn vết máu. Ô, người này trông kỳ lạ ghê, trên đầu còn có một con dao bổ dưa hấu to đùng.
Trời đất ơi, người này...
Thẩm Hoài thoáng thấy một người phụ nữ trung niên. Linh hồn người này cực kỳ bất ổn, thân thể như được ghép từ những hạt cát vụn, mỗi bước đi trông rất đáng sợ.
Chậc, nhìn qua là biết bị chặt xác rồi.
Thẩm Hoài liếc nhìn hàng người đang xếp hàng lên xe, đếm sơ qua khoảng 18 người.
Cậu lôi cuốn sổ nhỏ màu xanh ra, lần lượt hỏi từng linh hồn lên xe:
"Vương Đại Lưu, 76 tuổi, chết do ngã, đúng không?"
Vương Đại Lưu gãi đầu, mơ màng gật gật.
"Được rồi, tìm một chỗ ngồi đi."
"Người tiếp theo, Lưu Năng, 54 tuổi, bị xe đâm chết... Tìm chỗ ngồi đi."
"Người tiếp theo..."
"Châu Mỹ Quyên, 38 tuổi... bị chặt xác, đúng không?"
Châu Mỹ Quyên chính là người phụ nữ có thân thể như được ghép từ cát vụn. Cô lảo đảo bước lên xe buýt, thấy ở ghế tài xế có một cậu trai trẻ môi đỏ răng trắng, dáng vẻ ngoan ngoãn, đang ngồi vắt chân lên và nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Cậu trai có mái tóc bạc sáng, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai của cậu. Châu Mỹ Quyên nhìn chằm chằm rất lâu, đã lâu lắm rồi cô chưa thấy đứa trẻ nào đẹp như vậy.
Cô ngẫm nghĩ trong giây lát, tạm thời chưa kịp hiểu tình cảnh hiện tại, nhưng đột nhiên nhớ ra mình đã chết, không kìm nén được nỗi đau, nghẹn ngào bật khóc: "Tôi... tôi bị chặt xác rồi sao?"
Cô chỉ nhớ rằng mình bị chồng gϊếŧ, nhưng không biết rằng bản thân còn bị chặt xác.
Người phụ nữ chân chất lập tức bật khóc, muốn xả hết nỗi lòng.
Thẩm Hoài "ây" một tiếng, dùng ngón tay chấm chấm vào khóe mắt, làm ra vẻ đang lau đi giọt nước mắt cá sấu không tồn tại: "Đáng thương thật đấy, sao có người có thể tàn nhẫn như vậy, thật đúng là không bằng cầm thú."
Châu Mỹ Quyên ngay lập tức cảm thấy như đã tìm được tri kỷ, ánh mắt chăm chú nhìn cậu trai, tâm trí chợt mông lung, không kìm lòng được mà kể ra câu chuyện của mình.
Châu Mỹ Quyên nói rằng chồng cô đã gϊếŧ cô.
"Tôi luôn biết anh ấy chê tôi ít học, không có việc làm, làm mất mặt anh ta. Tôi cũng biết anh ấy có người phụ nữ khác bên ngoài... nhưng tôi không ngờ rằng anh ta lại nhẫn tâm như vậy..."
Thẩm Hoài vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nghe từ miệng Châu Mỹ Quyên, câu chuyện dần dần hiện rõ.
Châu Mỹ Quyên là dân ở một thôn trong thành phố Hải Thành. Hơn mười năm trước, đúng lúc khu nhà bị giải tỏa, cô may mắn được chia từ nhà mẹ đẻ hai căn nhà, sau đó gặp chồng cô là Lý Sự Lý, người vừa tốt nghiệp đại học. Hai người yêu nhau tự do và bước vào hôn nhân. Đến nay, họ đã có một cô con gái, đang học lớp sáu.
Lý Sự Lý có học vấn khá tốt, học lên cao học và ở lại Hải Thành giảng dạy triết học Mác tại một trường đại học hạng hai, lương tháng khoảng bảy tám nghìn, cuộc sống khá ổn định.
Tuy nhiên, sau khi sinh con, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng gia tăng. Châu Mỹ Quyên cho rằng Lý Sự Lý thường lấy cớ bận việc ở trường để không về nhà vào ban đêm. Con gái nhỏ, Tiểu Nhã, luôn do cô chăm sóc nên cô không đi làm, sống nhờ vào tiền cho thuê căn nhà trước khi kết hôn. Gần mười năm trôi qua như thế, cô đặt toàn bộ tâm trí vào con, trong khi mối quan hệ với chồng ngày càng xa cách, để rồi cuối cùng bị chính anh ta tàn nhẫn sát hại.
Châu Mỹ Quyên kể xong, u buồn nhìn Thẩm Hoài đang nhấm nháp hạt dưa: "Loại người phụ tình, tội phạm như thế này, nhờ cậu giúp tôi, tôi muốn trả thù... tôi muốn gϊếŧ anh ta..." cô nghẹn ngào.
"Ôi, thật đáng thương," Thẩm Hoài thu dọn hạt dưa vào hộp, "Cô không nhận ra rằng linh hồn mình chỉ miễn cưỡng tụ lại, hoàn toàn không thể gây tổn hại cho người sống sao?"
Châu Mỹ Quyên trợn tròn mắt: "Tôi không thể biến thành ác quỷ sao?"
Cô từng thấy trên phim truyền hình, những người bị người phụ tình hại chết cuối cùng đều biến thành ác quỷ để đòi mạng.
"Phim ảnh thật là hại ma mà," Thẩm Hoài bảo cô tìm một chỗ ngồi xuống, "Thôi bỏ đi, tôi giúp cô nốt việc này. Đợi chút, tôi sẽ lái xe buýt này đến thẳng nhà anh ta."
Nhìn Châu Mỹ Quyên im lặng ngồi xuống, Thẩm Hoài mỉm cười, tiếp tục ghi chép thông tin của các linh hồn khác vào cuốn sổ nhỏ màu xanh của mình. Tuy rằng cái chết của những người này đều là đột ngột, nhưng không có gì quá kỳ lạ, đa số là do tai nạn giao thông, té ngã, vật rơi từ trên cao hay bệnh tật bất ngờ, chỉ có trường hợp của Châu Mỹ Quyên là thú vị nhất.
Sau khi điểm danh đủ người, Thẩm Hoài cất cuốn sổ nhỏ vào trong túi, nói một tiếng: "Đi thôi, đi thôi."
Từ Trạm linh hồn phố Lưu Lão, cậu lái xe chạy băng băng đến bia Quy Thọ ở ngoại ô, từ đông sang tây, băng qua hơn nửa thành phố. Đến nơi, vừa kịp ba giờ rưỡi sáng, may là chưa trễ giờ. Suốt chặng đường, cậu lái xe buýt vượt tốc độ, nghe mấy chuyện tám nhảm, chỉ mất một giờ để đưa các linh hồn đến nơi.
"Họ đi đâu vậy..." Châu Mỹ Quyên nhìn những linh hồn trên xe lần lượt bước vào trong sương mù, tiến vào bia Quy Thọ cổ kính rồi biến mất, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Thẩm Hoài, "… họ đi đến điện Diêm La sao?"
Thẩm Hoài bật cười, xua tay, không tiết lộ nhiều thông tin: "Ây dà, đâu có chuyện đó, họ chỉ đi đến nơi mà họ phải đến thôi. Giờ giải quyết chuyện của cô nào, đi thôi."
Vừa nói, cậu vừa bước về phía xe buýt, dáng đi lộ rõ vẻ hào hứng với sự việc trước mắt.
Cậu vung tay trái giữa không trung, vẽ ra một nửa vòng tròn, khiến ánh mắt của mọi người không tự chủ mà dõi theo.
Châu Mỹ Quyên cúi đầu, loạng choạng đi theo cậu.
Thẩm Hoài dừng xe trước cổng khu dân cư Giang Viên trên đường Tân Hoài số 2.
Theo lời Châu Mỹ Quyên, gia đình họ sống tại tòa nhà số 1, đơn nguyên 1, căn hộ 801 của khu Giang Viên.
Lúc này, trời đã rất khuya, khu dân cư vào khoảng bốn giờ sáng có vẻ khá yên tĩnh, bảo vệ trong chòi an ninh đang ngồi ngủ gật bên trong.
Để thuận tiện, thẻ ra vào màu xanh nhỏ nhắn được đặt sẵn trên cổng kiểm soát.
Thẩm Hoài thong thả bước vào khu dân cư.
Ánh đèn vàng mờ chiếu xuống con đường rải đầy đá cuội, bóng tối bao trùm bởi những tán cây lớn lặng lẽ đứng trong khu vườn, rọi xuống bóng râm dày đặc.
Cậu vừa đi qua những khoảng sáng tối đan xen, vừa tiến đến tòa nhà số 1, đơn nguyên 1, môi nở một nụ cười khi bấm thang máy lên tầng 8.
Châu Mỹ Quyên đứng cạnh, khẽ giải thích: “Chúng tôi ở căn hộ hai bên chung một cầu thang.” Dường như cô lo lắng Thẩm Hoài sẽ làm kinh động đến chồng mình, nhưng đồng thời không giấu được sự tò mò: “Thế gian này thật sự có người có thể nhìn thấy quỷ thần như cậu sao?”
Nếu biết trước… cô nhất định sẽ đi lễ chùa trước khi kết hôn, tuyệt đối sẽ không để gặp phải kẻ bạc tình kia.
Thẩm Hoài lúc này móc từ trong túi ra một viên kẹo trái cây, cậu thản nhiên bỏ vào miệng, giọng nói mơ hồ: “Đừng mê tín quá.”
Châu Mỹ Quyên: "......"
Rốt cuộc là ai đang mê tín đây?
Hơn nữa, cô có cảm giác cậu trai này... tính tình có vẻ kỳ lạ.
"Ding—"
Cửa thang máy mở ra, bên trong còn có một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh nhạt và quần tây, đeo kính gọng vàng, tướng mạo bình thường, nhưng trông cũng có chút tri thức lịch sự.
Thẩm Hoài khẽ cử động mũi:
À, mùi máu tanh thật nồng.
Cậu liếc nhìn Châu Mỹ Quyên bên cạnh, thấy linh hồn cô đang rung lên dữ dội, liền đoán ra ngay.
Đây chính là chồng của Châu Mỹ Quyên, Lý Sự Lý.
Trên người hắn ta nặng mùi máu tanh như vậy, không tin rằng hắn không phải kẻ gϊếŧ người.
Nụ cười trên môi Thẩm Hoài càng thêm rõ rệt, khi người đàn ông chưa kịp ra khỏi thang máy, cậu nhanh chóng bấm nút tầng 8. Quả nhiên, Lý Sự Lý đang định bước ra bỗng chững lại.
Người đàn ông đẩy đẩy kính, cười xã giao: “Trùng hợp thật, tôi cũng ở tầng tám. Nhưng mà… tôi chưa từng gặp cậu thì phải?”
Thẩm Hoài nghiêng người dựa vào trong thang máy, nhướn mày: “Ồ, thật sao?”
Cậu khẽ liếc nhìn cổ người đàn ông, lúc này Châu Mỹ Quyên đã dùng cả hai tay bóp cổ hắn ta, không ngừng chửi bới, chất vấn. Nhưng rõ ràng người đàn ông hoàn toàn không nhìn thấy cô, cũng không có phản ứng gì.
"Anh còn không ra à?" Thẩm Hoài nhấn nhẹ nút đóng cửa thang máy bằng tay phải.
Lý Sự Lý khẽ giật mình, nhưng vẫn cười nói: "Không sao, tôi vừa nhớ ra là xuống đây để đổ rác, nhưng lại quên mang rác theo."
Cửa thang máy đóng lại.
Trong không gian chật hẹp, chỉ còn hai người đàn ông trưởng thành và một hồn ma phụ nữ đang ra sức khóc lóc, chửi mắng.
—
Lời tác giả:
Tiểu kịch hài:
Thang máy: Rè rè rè
Thẩm Hoài: Quá tải rồi.
Lý Sự Lý: ??? Chỉ có hai người bọn mình cũng quá tải?
Thẩm Hoài: Anh thử quay đầu lại xem—