Là một phu nhân đã kết hôn, Cora không cần phải có mặt ở bàn ăn sáng. Bà có thể thoải mái dùng bữa sáng trong phòng riêng. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà hoàn toàn không biết gì về cuộc tranh cãi giữa các con gái của mình vào buổi sáng.
Vậy nên sau khi đã sửa soạn xong thì chuẩn bị đi tìm Cynthia để nói chuyện, đúng lúc chuyển bị đi đến phòng con gái, bà nghe O"Brien nói rằng con gái thứ tư của bà đang ở trong bếp. Nghe vậy, Cora chậm rãi buông tay đang chỉnh đôi bông tai xuống. Gia đình họ đã gần như quen với việc thi thoảng Cynthia lại làm những chuyện khác thường.
"Thưa phu nhân, thứ cho tôi nói thẳng, nhưng đôi lúc hành động của tiểu thư Cynthia thật không hợp với một quý cô. Cô ấy còn nhỏ, nếu sửa chữa ngay bây giờ thì vẫn còn kịp, nhưng nếu tiếp tục để mặc thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa," O"Brien đứng thẳng sau lưng Cora, nhắc nhở bà chủ của mình. Nếu chủ nhân bị mất mặt bên ngoài, thì là một nữ hầu cận, bà ta cũng khó ngẩng đầu trước mọi người.
Thực ra, Cora đã suy nghĩ về vấn đề này từ lâu, nhưng cũng đành bất lực vì Cynthia chẳng chịu hợp tác. Năm ngoái, cô thậm chí còn trốn sang Mỹ suốt tám tháng. Không biết mẹ bà ở bên đó đã chiều chuộng cô thế nào nữa, vì Cynthia là đứa cháu gái thân thiết nhất với bà ngoại ở Mỹ.
Khi Cora xuống bếp, chiếc bánh sinh nhật của Cynthia gần như đã hoàn thành. Chiếc bánh được phủ đầy kem màu xanh nhạt, bên trên trang trí thêm vài quả việt quất, và các hoa văn bên cạnh cũng trông giống như một đầu bếp chuyên nghiệp làm ra.
Ban đầu, Cora nghĩ rằng Cynthia chỉ đang làm loạn. Cô là người chưa từng vào bếp, vậy thì có thể làm ra thứ gì chứ? Không ngờ khi nhìn thấy thành phẩm, bà phải công nhận chiếc bánh trông cũng không tệ. Nếu không nói, chắc chắn Robert sẽ nghĩ đây là do bà Patmore làm.
Lời khen của Cora vốn đã sắp thốt ra, nhưng vì câu nói của O"Brien mà bà lại nuốt xuống. Bà không muốn Cynthia nghĩ rằng bà ủng hộ hành vi của cô.
Bà đứng trên bậc thang, hơi cúi đầu: "Cynthia, con đã làm phiền mọi người làm việc rồi."
Cynthia chưa kịp nói gì, thì người phụ nữ nhỏ bé đứng cạnh đã phủ nhận: "Hoàn toàn không, thưa phu nhân. Tiểu thư Cynthia là người thông minh nhất mà tôi từng thấy. Cô ấy chỉ cần học một lần là làm được, và còn làm rất đẹp nữa."
Đối lập với O"Brien, người luôn giữ dáng vẻ của một nữ hầu cận, bà Patmore là người dễ mến hơn nhiều.
Người hầu đã nói như vậy, Cora chỉ còn cách mỉm cười và gật đầu.
Cô dặn dò mọi người không được quên mang bánh lên: "Thomas, lát nữa trong bữa trưa, phiền cậu mang chiếc bánh này lên cho cha nhé."
Cynthia nhận lấy chiếc khăn từ Daisy, lau tay và tặng cô ấy một nụ cười cảm kích.
Cora rõ ràng muốn tìm cô để nói chuyện, vừa hay Cynthia cũng đang muốn hỏi về những việc đã xảy ra ở Downton trong thời gian cô rời đi.
"Về phòng thay một bộ váy khác đi, chúng ta ra ngoài dạo một chút."
Lại nữa rồi, dù chỉ là dạo quanh trong khuôn viên nhà mình cũng phải thay quần áo. Cynthia cảm thấy quần áo mình chẳng hề bị bẩn và cũng không hề bất lịch sự.
Đối với người của thế kỷ 21, thay một bộ đồ trong ngày là bình thường, chỉ khi trời mưa hay quần áo bị bẩn mới phải thay. Nhưng đối với quý tộc đầu thế kỷ 20 thì khác, đặc biệt là với một cô gái trẻ tuổi như cô.
Khi ăn sáng mặc đồ thoải mái, không cần quá trang trọng; ra ngoài dù chỉ là dạo quanh vườn cũng phải thay đồ trang trọng hơn và đeo găng tay; sau bữa trưa lại thay bộ khác để nghỉ ngơi buổi chiều; cưỡi ngựa có trang phục riêng; tiệc tối cần mặc lễ phục, kèm theo găng tay và trang sức không thể thiếu.
Cả ngày chỉ riêng việc thay đồ đã khiến Cynthia mệt mỏi, đó là lý do cần đến nữ hầu. Một quý cô không thể hoàn thành công việc này một mình, thậm chí có khi còn chẳng tìm nổi quần áo của mình.
Gwen giúp Cynthia chọn một chiếc váy xanh nhạt, thắt lưng được đính một hàng ngọc trai nhỏ. Với vẻ đẹp vốn có, Cynthia mặc gì cũng không sai được.
Cynthia và Cora đi dạo một lúc trên bãi cỏ xanh, đây là thời điểm đẹp nhất ở Downton.
Cảnh sắc của trang viên quả là tuyệt đẹp, sân cỏ xanh mướt, khu rừng ở phía xa, những động vật nhỏ thỉnh thoảng chạy qua, và những cây cổ thụ lớn cần vài người ôm mới hết.
Trang viên Downton rất rộng lớn, việc quý tộc sở hữu những mảnh đất rộng lớn và lâu đài vào thời Edward là điều phổ biến. Tất nhiên, việc duy trì một lâu đài rất tốn kém, đó là lý do nhiều người thừa kế lâu đài mong muốn cưới một phu nhân giàu có để dùng của hồi môn của họ duy trì cuộc sống.
Cora và Cynthia đi dạo một lúc trên bãi cỏ, Cynthia nhìn mảnh đất xanh tươi và cảm thấy lòng mình cũng rộng mở hơn.
"Mẹ ơi, trong thời gian con đi, có chuyện gì đặc biệt không?"
Nói đến chuyện đặc biệt, quả thật có một chuyện. Cora nghĩ đến chuyện mà họ đã bàn bạc xong, dù gì Mary cũng đã đến tuổi.
"Chúng ta nghĩ đã đến lúc Patrick đính hôn với Mary."
Bước chân của Cynthia dừng lại, cô không bước tiếp. Cô chợt nhận ra, thì ra là vì chuyện này, vậy thì hành vi của Mary và Edith cũng có thể hiểu được.
Cha của cô, Robert, là người thừa kế đời trước của gia tộc Crawley, từ cha ông được truyền lại tước vị Bá tước và trang viên Downton. Nếu không có gì bất ngờ, tất cả những tài sản này đều nên truyền lại cho con trai của ông, nhưng vấn đề là ông chỉ có bốn người con gái, không có con trai. Do đó, theo luật, người thừa kế của ông là con trai người anh họ của ông, Patrick.
Nếu Robert không muốn tài sản này thuộc về một "người ngoài", thì cách lý tưởng nhất là gả con gái cho Patrick, ít nhất sau này người thừa kế vẫn là cháu ngoại của mình.
Mary kiêu ngạo cảm thấy bản thân có thể tìm được một người chồng phù hợp hơn, nhưng trang viên Downton lại là ngôi nhà mà cô ấy không thể rời bỏ. Kết quả cuối cùng nhất định là cô ấy đã thỏa hiệp, vì gia tộc, vì Downton.
Edith thậm chí còn đơn giản hơn. Cô ấy đã thích Patrick từ khi còn nhỏ. Mỗi lần Patrick đến Downton, cô ấy đều sẽ sán đến gần. Đáng tiếc Patrick chỉ nhìn thấy Mary ưu tú, chị cả và chị hai của cô đang vướng vào cuộc tình tay ba đây mà.
Cynthia không muốn nói gì về chuyện này. Đây là một vở kịch máu chó của thế kỷ 20.
"Đây là một mối nhân duyên vô cùng tốt, chúng ta đã nhìn Patrick lớn lên, cậu ta cũng rất thích Mary.”
Cynthia rất muốn hỏi Cora rằng, nếu Patrick không phải là người thừa kế của Downton mà chỉ là một người cháu, liệu họ có còn coi đây là một cuộc hôn nhân tốt nhất không?
"Lẽ nào không còn cách nào khác sao ạ? Sao Mary không thể thừa kế tất cả, đâu phải chưa từng có trưởng nữ thừa kế tước vị."
Cora dịu dàng nhìn cô con gái út của mình. Cynthia luôn nhìn thấy điểm mấu chốt của vấn đề ngay lập tức. Từ nhỏ Cynthia đã là một đứa trẻ thông minh, đó cũng là một trong những lý do bà và Robert nhiều lần dung túng cho cô.
Nhưng Cora không muốn sự thông minh này cản trở hạnh phúc của Cynthia, vì đôi khi ông trời lại ưu ái những người kém thông minh một chút.
"Không được, trong thỏa thuận đã ghi rất rõ, về mặt pháp lý không thể thực hiện."
Thỏa thuận là do Bá tước đời trước ký với Cora, điều kiện khi bà về làm dâu là tài sản của bà sẽ thuộc về trang viên Downton. Thỏa thuận này có đủ các điều khoản và không có chỗ để thay đổi. Điều này nhằm bảo vệ trang viên không bị chia cắt, nhưng vị Bá tước trước có lẽ không ngờ Cora không sinh ra người thừa kế.
Xem ra, tình hình không có cơ hội nào để xoay chuyển, Cynthia nặng nề thở dài một hơi. Cô cảm thấy buồn, không biết là vì Mary phải nhượng bộ hay vì Edith không đạt được điều mình mong muốn.
"Thôi nào, giờ hãy nói cho mẹ nghe con đã học gì ở Mỹ nào."
Cora kéo câu chuyện về Cynthia, đây mới là mục đích cuộc nói chuyện hôm nay của bà.
"Âm nhạc, hội họa, khoa học. Giống như những gì mẹ đã học thôi, còn có thể là gì? Chẳng lẽ con có thể học y hay luật? Giá mà con có thể ở lại Mỹ."
Những lời bồng bột như vậy chỉ đổi lại ánh mắt bình tĩnh của Cora. Cả hai đều biết điều đó là không thể. Chẳng lẽ một bá tước không thể không nuôi nổi con gái mình mà phải gửi cô đến nhà ngoại để nhận giáo dục hay sao.
"Bà ngoại không giới hạn việc con học gì, chỉ cần con thích, thậm chí còn cho phép con đến trường đại học nghe giảng. Con thật sự hiểu được và thích cách học của họ.”
Cynthia suýt chút nữa đã trở thành sinh viên đại học trong thế kỷ XXI, có thể tưởng tượng được sự khao khát của cô đối với đại học. Nhưng hiện tại, cô không thể vào đại học, nên những tháng ngày ở Mỹ thực sự là khoảng thời gian tự do nhất của cô.
Nghe vậy, Cora cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ căn dặn: "Con đừng bao giờ nhắc đến những điều này trước mặt bà nội con nhé."
"Mẹ, mẹ có từng hối hận khi lấy chồng sang Anh không?" Cynthia bất ngờ hỏi. Mẹ cô là người thừa kế của một thương gia giàu có ở Mỹ. Bà chắc chắn đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất, sống một cuộc sống vô tư lự, nhưng vì gia đình mà bà phải vượt đại dương đến nước Anh đầy ràng buộc này.
Nghĩ đến chồng, trái tim Cora không khỏi mềm nhũn. Thực tế chứng minh rằng bà đã chọn đúng; mặc dù từng trải qua một số chuyện không như ý, nhưng hiện tại bà đang sống rất hạnh phúc.
Cora cũng nói vài lời về cuộc cãi vã giữa Mary và Cynthia, nhưng không hề trách móc Cynthia. Những lời của bà khiến Cynthia càng thấy mình đã làm tổn thương chị gái, nhận ra rằng cô nên kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn.
Sau khi Cynthia hứa sẽ xin lỗi Mary lần nữa, hai mẹ con mới quay về trang viên. Đúng lúc này, cũng gần đến giờ ăn trưa. Trước bữa ăn, Cynthia tìm Mary nói chuyện riêng, gương mặt Mary chuyển dần từ lạnh lùng sang có chút ý cười.
Robert và Cora chứng kiến tất cả, lặng lẽ nhìn nhau cười. Robert nắm lấy tay vợ, khen ngợi: "Quả nhiên là em có cách, em không biết sáng nay anh xử lý việc này mà căng thẳng thế nào đâu. Cảm giác như lại trở về lúc các con còn nhỏ, vì tranh giành nhau một thứ gì đó mà cãi vã."
Sau bữa trưa, Thomas mang lên một chiếc bánh, trên đó có ghi "Chúc mừng sinh nhật cha thân yêu". Ngay cả Mary lần này cũng không trách Cynthia vì đã xuống bếp. Cô chọn cách làm ngơ, coi như đây là chiếc bánh do đầu bếp làm.
Cynthia chuẩn bị vài cây nến, thắp lên rồi hối thúc cha ước nguyện. Đã lâu lắm rồi Robert không làm điều này, nhưng cuối cùng ông cũng không từ chối yêu cầu của con gái, nghiêm túc hoàn thành quá trình.
"Chúc mừng sinh nhật cha!"
Các cô con gái lần lượt gửi lời chúc tốt đẹp nhất, đây là khoảnh khắc chỉ thuộc về những thành viên trong gia đình. Dù không hào nhoáng như buổi tiệc tối, nhưng lại toát lên sự ấm áp đặc biệt.
Đáng tiếc là sự ấm áp này sẽ sớm bị phá vỡ, Downton sẽ sớm đón một đêm không yên ổn.