Ngũ Ngũ quan sát hai người bên ngoài một lúc, xác định bọn họ không chú ý tới chuyện gì xảy ra ở đây, nó mới nhanh chóng lấy ra một viên thuốc bọc trong giấy màu nâu đưa cho Tiểu Ấu Tể uống: "Tịch Tịch, cầm lấy thuốc nhanh lên."
Thời Tịch nhận lấy, có chút do dự nói: "Hiện tại tớ không sao, sao không để dành cho lần sau phát bệnh rồi hẳn uống?"
"Không, bác sĩ nói với tớ mỗi lần bị bệnh phải uống một viên. Nếu không uống, lần sau phát bệnh sẽ đau hơn." Ngũ Ngũ nói.
Thời Tịch cắn môi: "Nhưng..."
Bé nhìn cơ thể của Ngũ Ngũ.
“Yên tâm đi, bác sĩ rất thích rau chúng ta trồng, sau này chúng ta có thể trồng một ít rau cho cô ấy.”
Ngũ Ngũ nói: “Cô ấy chỉ muốn rau mà thôi.”
"thực sự?"
"Tất nhiên tớ đã nói dối cậu bao giờ chưa."
Thời Tịch yên tâm, được Ngũ Ngũ thúc giục, bé uống viên thuốc có mùi thơm uống vào.
Sau khi uống thuốc, bé nhanh chóng cảm thấy một luồng khí ấm áp từ bụng bốc lên, tay chân cũng trở nên ấm áp.
Nhìn thấy bé uống thuốc, Ngũ Ngũ yên tâm, nhắc đi nhắc lại với bé: “Nhớ kỹ, loại thuốc này cậu không được nói cho người khác biết, biết không?”
"Được, tớ sẽ không nói cho người khác." Thời Tịch nặng nề gật đầu.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ ập đến với bé, Thời Tịch dụi dụi mắt, không dám để mình ngủ quên: “Ngũ Ngũ.”
"Tớ ở đây, cậu ngủ đi, tớ sẽ không đi." Ngũ Ngũ nói: "Tớ ở cùng cậu."
"Vậy thì Ngũ Ngũ hát cho tớ nghe đi," Thời Tịch nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngũ Ngũ đáp: "Được."
Bé con ngoan ngoãn nằm xuống, Ngũ Ngũ nhảy vào gối của bé, "Bảo bối, ngoan ngoãn, mau ngủ đi..."
Thời Tịch cường chống mí mắt nhìn con robot bị hỏng bên cạnh, tựa hồ rất lo lắng nó lại biến mất, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi Ngũ Ngũ hát xong một bài, hắn nhìn thấy tiểu Ấu Tể đang ngủ ngon lành, hắn vươn bàn tay máy móc mảnh khảnh của mình ra, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho bé, ngồi xuống gối, dựa vào tiểu Ấu Tể bắt đầu ngủ đông.
Khi Hi Lợi Á bước vào phòng điều trị, cô nhìn thấy Tiểu Ấu Tể đang ngủ ngon lành và con robot hỏng đang tựa vào bé. Cô mỉm cười và tay chân nhẹ nhàng khi làm việc.
Khi Thời Tịch tỉnh dậy cảm giác rất sảng khoái.
Bé đứng dậy, duỗi người và chào buổi sáng với Ngũ Ngũ bên cạnh.
Thấy bé tỉnh dậy, Hi Lợi Á mỉm cười và nhờ robot mang thức ăn đến.
Robot nhanh chóng giao đồ ăn vẫn là sữa nóng, trứng rán và bánh mì.
Lần này sữa được đựng trong cốc. Bé rất đói và uống hết trong một ngụm sữa cũng ăn hết trứng rán và bánh mì.
Bánh mì rất mềm và thơm, bé cảm thấy đồ ăn ở đây là ngon nhất trên đời.
Bé ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, nhìn đĩa sạch sẽ rồi sờ bụng đầy tiếc nuối.
“Cháu ăn xong chưa?” Hi Lợi Á đang làm việc nhận thấy bên cạnh mình không có động tĩnh gì, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đĩa cơm sạch sẽ có chút kinh ngạc: “Cháu có muốn ăn thêm không?”
"Không cần." Thời Tịch vội vàng lắc đầu.
Tiểu Ấu Tể đã có tiến bộ, hôm nay khẩu vị cũng tốt hơn hôm qua, chứng tỏ thể chất của bé càng ngày càng tốt, Hi Lợi Á cảm thấy đứa nhỏ này rất ngoan, liền sờ sờ đầu bé khen ngợi: "Thật ngoan."
Thời Tịch hỏi cô: “Dì, cháu có thể giúp được gì không?”
"Hả? Không, cháu nghỉ ngơi thật tốt và chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé." Hi Lợi Á nói.
Thực sự không có việc gì cho Tiểu Ấu Tể, vệ sinh trên phi thuyền là do binh lính và robot lau chùi thay phiên nhau, phòng trị liệu rất yên tĩnh.
Hi Lợi Á cũng đọc sách và chăm sóc hoa cỏ để gϊếŧ thời gian.