Chẳng mấy chốc, bé đã no.
Á Khắc Tư nhìn phần thức ăn còn lại, hơi cau mày, "Em no chưa?"
"Ân." Thời Tịch sờ sờ cái bụng tròn trịa, lại ợ một tiếng.
Á Khắc Tư: "Tại sao nhóc con lượng cơm ăn lại ít như vậy?"
Thời Tịch nghiêng đầu: "???"
"Cô bé vẫn còn bệnh, đừng ăn quá nhiều." Hi Lợi Á nói.
Sau khi nghe bác sĩ quân đội nói, Á Khắc Tư bỏ cuộc, sau đó phát hiện bé con đang nhìn mình đầy háo hức.
Á Khắc Tư đứng dậy nói: "Ngươi nghỉ ngơi ở đây nghe lời dì, ta sẽ tìm Ngũ Ngũ cho ngươi."
“Ta sẽ nghe lời.” Thời Tịch gật đầu như gà mổ thóc, sợ hắn không đi tìm Ngũ Ngũ.
Hi Lợi Á im lặng nắm chặt tay: Dì nào? Cô bé rõ ràng là em gái mình.
Nhìn Tiểu Ấu Tể dễ thương và đôi tai lông xù xù đó, Á Khắc Tư cuối cùng cũng không kìm được mà đưa tay ra xoa đầu bé. Hắn mới cảm thấy thật tuyệt và hài lòng rời đi để giúp bé tìm thấy con robot.
"Thiếu tướng, có nên nhờ người đi tìm hắn không?" Phó quan đi theo.
“Không, tôi hứa với con bé, tôi sẽ đi tìm,” Á Khắc Tư nói, “Cậu phái hai đội cơ giáp đến cho tôi.”
Phó quan vốn phản đối việc hắn đích thân tới đó, nhưng sau khi nghe hắn mang theo hai đội cơ giáp, hắn liền đồng ý: “Được.”
Sau khi Á Khắc Tư rời đi, Thời Tịch và Hi Lợi Á bị bỏ lại trong phòng điều trị.
Cô mỉm cười nhìn Thời Tịch rồi hỏi: "Bạn nhỏ, chúng ta có thể làm một bài kiểm tra khác được không?"
Vẻ mặt của cô giống như một con sói to lớn xấu xa đã bắt cóc người bạn nhỏ của mình.
Tiểu Ấu Tể con chớp mắt vài cái, nghiêng đầu khó hiểu: "Kiểm tra?"
Đó là cái gì vậy?
"Chỉ là kiểm tra xem thân thể của cháu thế nào, còn có vấn đề gì khác hay không. Nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết."
"Giống như một vật gì đó, nếu nó bị hỏng thì phải sửa lại, nếu không sau này sẽ không thể sử dụng được, hiểu không?"
Thời Tịch không hiểu lắm, nhưng cố gắng hiểu được lời nói của Hi Lợi Á: “Vậy nếu cháu đi kiểm tra một chút, dì có thể sớm đưa Ngũ Ngũ về phải không?”
"Coi như không có kiểm tra, Thiếu tướng cũng sẽ mang người máy của cháu đến đây, chỉ là kiểm tra chi tiết mới tốt cho cháu mà thôi," Hi Lợi Á không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu của Tiểu Ấu Tể.
Tiểu Ấu Tể có bộ lông mềm mại và đôi tai lông xù xù sẽ co giật vài lần khi vô tình chạm vào.
Thời Tịch suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cô: "Được, cháu sẽ làm."
Nghe được câu trả lời này, Hi Lợi Á rất vui vẻ, trong mắt hiện lên hưng phấn không thể khống chế: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi."
Thời Tịch là một Tiểu Ấu Tể, có khiếm khuyết gen về mặt di truyền. Nói một cách logic thì lẽ ra cô bé phải chết từ lâu nhưng hiện tại cô bé vẫn sống khỏe mạnh.
Khi Thời Tịch còn chưa tỉnh lại, Hi Lợi Á còn tưởng rằng bé là một đứa trẻ ốm yếu.
Thật ngạc nhiên, tại sao cô bé vẫn còn sống và tại sao cô ấy lại tràn đầy năng lượng như vậy? Nhất định phải tìm hiểu.
Hi Lợi Á nhìn đứa bé trước mặt với đôi mắt lấp lánh.
Thời Tịch không hiểu run rẩy, Hi Lợi Á sờ đầu bé nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Có thấy lạnh không? Có muốn mặc thêm quần áo không?"
Thời Tịch hơi cúi đầu, cảm thấy tay mình rất ấm áp.
Dì này thật tốt bụng, bé tự nghĩ.
**
Thời Tịch đi theo Hi Lợi Á để thực hiện nhiều cuộc kiểm tra khác nhau, và biểu tình của Hi Lợi Á càng ngày càng kích động hơn.
Thời tịch chú ý tới biểu tình của cô, dùng đôi mắt trong veo nhìn cô: "Dì, sức khỏe của cháu tệ lắm phải không?"
Hi Lợi Á nhìn bé, sau đó lại nhìn xuống báo cáo trên màn hình quang học não, vẻ mặt có chút ngơ ngác, "Không, cháu không sao."
Thời Tịch khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô.