Em Trong Mắt Tôi Có Chút Đáng Yêu

Chương 8: Ngủ ở đây

"Được.” Cô khẽ gật đầu.

Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên một tia sáng dịu dàng.

Anh không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ để cô giúp đỡ mình bước vào phòng ngủ.

Không bật đèn, căn phòng chìm trong bóng tối êm ái, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ lọt vào, tạo nên không gian mờ ảo và thanh bình.

Chu Hạnh Nghiên dìu anh đến bên giường, nhẹ nhàng đặt anh ngồi xuống, rồi xoay người định rời đi.

Bất chợt một bàn tay mạnh mẽ, ấm áp chợt nắm lấy tay cô: "Em đi đâu vậy?”

Cô dừng lại, không quay đầu, chỉ thở nhẹ rồi đáp, “Về phòng.”

"Ngủ ở đây.” Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt sâu thẳm trong bóng tối.

Chu Hạnh Nghiên thoáng sững người, giọng điệu trầm lặng nhưng đầy kiên quyết, “Không được.”

Anh kéo cô lại gần hơn, khiến cô không kịp phản ứng.

“Em sợ gì chứ? Chúng ta đã là vợ chồng rồi.”

Lúc trước, khi hai người kết hôn, anh chưa từng chạm vào cô, một mực giữ thân mình trong sáng, cùng lắm là khoác tay nhau nếu trong sự kiện cần thiết, còn lại hai người vô cùng xa cách, đến ngủ cũng là ngủ phòng riêng.

Chu Hạnh Nghiên nhướng mày, bỗng dưng buồn cười: "Đồ đàn ông xấu xa, mới chia tay liền tìm người khác."

"Đừng nói bừa, chúng tôi chưa từng yêu đương, là tôi thích cô ấy."

"Hơn nữa, là tôi xấu xa hay em xấu xa trước?"

Trong khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng hơn. Ôn Kinh Hàn bỗng nhếch mép, đôi mắt anh bừng sáng một cách thách thức.

“Á.” Một tiếng kêu bất ngờ vang lên khi anh lật người, nhanh như chớp, cô bị đè xuống giường.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cô không kịp phản ứng.

Ngay sau đó, cảm giác mát lạnh của ga trải giường chạm vào lưng cô, sự ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa, tạo nên một sự gần gũi bất ngờ.

Trong khi Ôn Kinh Hàn ghì chặt cô, ánh mắt anh ánh lên sự đùa giỡn, như thể đang thách thức cô không được phép kháng cự.

Cô trợn mắt, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.

“Anh làm gì vậy?” Giọng cô có phần sắc lạnh, nhưng bên trong lại đang trỗi dậy những cảm xúc lẫn lộn.

“Chỉ là một chút đùa giỡn.” Anh thì thầm, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười gian xảo, “Em không cảm thấy có gì sai khi đùa một chút sao?”

Anh ta chắc chắn muốn trả thù cô mà, làm gì mối quan hệ của hai người lại tốt lên chứ?

Cô cố đẩy anh ra nhưng không được, bắt đầu mềm mỏng hơn.

“Xin lỗi, tôi không nên đùa giỡn anh.” Cô nói, giọng điệu có phần dịu dàng hơn, mong muốn tìm một lối thoát trong tình huống này.

Đúng thế, ngay từ đầu Ôn Kinh Hàn chẳng liên quan gì cả, vậy mà cô lại lợi dụng anh để trả thù Trương Uyển Thanh.

Anh nhướng mày, ánh mắt vẫn đầy thách thức. Ngón tay anh lướt nhẹ trên vành tai cô, tạo ra một cảm giác vừa tê dại vừa ngọt ngào, như đang khơi dậy những cảm xúc mà cô luôn cố gắng chôn giấu.

“Vậy sao lúc nãy tôi hỏi, em lại nói không phải.”

Câu hỏi của anh như một nhát dao khẽ cắt vào lòng tự tôn của cô. Trong lòng cô thầm khóc, cảm giác bất lực dâng lên, như thể cô đang ở giữa một cơn bão mà không thể tìm thấy bến bờ an toàn.

“Xin lỗi.” Cô khẽ nói, lời xin lỗi như một chiếc cầu nối giữa những hiểu lầm và sự căng thẳng đang hiện hữu.

Không gian giữa hai người trở nên yên lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của nhau vang lên trong đêm tối. Cảm giác nặng nề từ cuộc trò chuyện vừa rồi dần được thay thế bằng sự bình yên lạ lẫm.

Ôn Kinh Hàn từ từ nằm xuống bên cạnh cô, hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa và bao trùm lấy cô.

Anh ôm cô vào lòng, không quá chặt nhưng đủ để cô cảm nhận được sự an toàn và gần gũi.

“Ngủ đi." Anh thì thầm, giọng nói ấm áp, "Ngày mai tôi sẽ cho em cơ hội giải thích.”

Chu Hạnh Nghiên cảm nhận được sự kiên nhẫn trong giọng điệu của anh, cho nên ngoan ngoãn nằm yên.

Cô nhắm mắt lại, để những ý nghĩ lộn xộn trong đầu dần lắng xuống.