Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh giấc, Chu Hạnh Nghiên đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại liên hồi. Cô nhíu mày, với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Màn hình hiển thị vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, phần lớn đến từ những người quen và đồng nghiệp trong giới giải trí. Cô biết điều gì đang xảy ra.
Cô bật máy tính, mở trang tìm kiếm, đúng như dự đoán, tên của Trương Uyển Thanh đã chễm chệ trên mục hot search. Cả showbiz đang rung chuyển bởi tin tức bùng nổ về quá khứ tăm tối của Trương Uyển Thanh. Những bức ảnh hẹn hò bí mật, lời cáo buộc gian lận trong công việc, và cả những scandal trước kia bị chôn vùi nay đều được phơi bày ra ánh sáng. Dưới mỗi bài viết là hàng ngàn bình luận phẫn nộ, chỉ trích và chế giễu.
Chu Hạnh Nghiên nhìn vào màn hình, đôi mắt thoáng qua một chút thỏa mãn. Mọi chuyện đang diễn ra đúng như cô đã tính toán. Trương Uyển Thanh giờ đây không còn là ngôi sao hoàn hảo mà khán giả từng thần tượng nữa. Cô ta bị kéo xuống, trở thành tâm điểm chỉ trích của dư luận, hình tượng mà cô ta vất vả gây dựng trong suốt bao năm giờ chỉ còn là đống tro tàn.
Nhưng chưa đầy một giờ sau, điện thoại của cô lại đổ chuông, lần này là từ Ôn Kinh Hàn. Nhìn tên anh trên màn hình, Chu Hạnh Nghiên hít một hơi sâu, cầm điện thoại lên, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày:
“Alo, em nghe đây.”
Giọng của Ôn Kinh Hàn bên kia đầu dây vang lên, lạnh lùng và tức giận, không một chút kiềm chế:
“Hạnh Nghiên, em vừa làm cái quái gì vậy? Em nghĩ mình có thể tung tin đồn bịa đặt mà không ai biết sao? Em điên rồi à?”
Chu Hạnh Nghiên cười nhạt, đôi mắt cô ánh lên chút thách thức, giọng nói vẫn giữ nguyên sự mềm mại nhưng từng câu chữ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Em bịa đặt? Những gì em tung ra đều là sự thật. Chẳng phải cô ta xứng đáng nhận điều này sao? Em chỉ trả lại những gì cô ta đã lấy từ em mà thôi.”
“Em biết rằng việc này không chỉ liên quan đến Trương Uyển Thanh, mà còn ảnh hưởng đến Ôn thị. Em đã nghĩ đến hậu quả chưa? Em không thể ích kỷ chỉ vì bản thân như vậy được!” Giọng anh càng thêm căng thẳng, như muốn bùng nổ.
Chu Hạnh Nghiên im lặng vài giây, rồi đáp lại với giọng bình thản, không chút hối hận:
“Ích kỷ? Đúng thế đấy. Anh muốn ly hôn, đúng không? Vậy thì chúng ta cứ làm cho xong, nhưng trước đó, em phải tự bảo vệ mình. Em không thể để Trương Uyển Thanh tiếp tục giẫm đạp lên em được.”
Bên kia, Ôn Kinh Hàn im lặng trong giây lát, rồi nói bằng giọng trầm xuống, như thể anh không còn gì để nói với cô:
“Được, anh sẽ về ngay. Chuẩn bị sẵn tinh thần đi.”
Cô cúp máy, nhìn vào màn hình điện thoại. Cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong lòng cô. Cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết, và cô biết mình đã thắng, dù phải trả giá bằng tất cả. Nhưng điều đó có thực sự khiến cô cảm thấy hạnh phúc không? Cô không chắc nữa.
Trong không khí yên tĩnh của căn phòng, Chu Hạnh Nghiên lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ, nơi những tia nắng yếu ớt đang len lỏi qua rèm cửa. Một phần trong cô đã mệt mỏi với cuộc chơi này.