Điên Phê Công Chúa Sát Điên Rồi, Các Khanh Còn Ở Tu La Tràng

Chương 1

“Rít.”

Màn trướng bằng châu ngọc buông rủ, ánh đèn dầu lung linh trên bề mặt bóng loáng, màn che bằng vàng, mờ ảo mà vẫn lộng lẫy.

Trên chiếc giường khắc hoa tinh xảo, một bóng hình đột ngột bật dậy, mái tóc dài buông xõa, giọng nói khàn khàn đầy vẻ chế giễu: "Thật nực cười!"

Tiêu Lê đã chết, nhưng có vẻ nàng lại sống lại.

Nàng đã xuyên vào một cuốn sách không rõ thời đại nào, trở thành một nhân vật phản diện độc ác trong đó, bị ép buộc trải qua cuộc đời đầy bi kịch.

Bị lợi dụng, yêu đương mù quáng, bị làm nhục, mang thai, điên loạn và chết vì băng huyết!

Thật quá nực cười!

Tiêu Lê cảm nhận được mọi thứ nhưng đó không phải là nàng, mặc dù vậy, cảm giác đau đớn ngột ngạt, sự khinh bỉ bản thân và ghê tởm đến tận cùng đã khiến nàng khó thở, da đầu tê dại.

Nàng không thể chịu nổi cốt truyện nhu nhược đó chút nào. Hoàng quyền? Nhân vật chính? Cốt truyện gì chứ? Tất cả đều nên chết đi!

“Lạch cạch.”

Tiếng mở cửa nhỏ nhẹ kéo Tiêu Lê ra khỏi cơn cuồng loạn sắp nổ tung trong đầu.

Một bóng hình rón rén bước về phía giường, cẩn thận vén màn trướng lên. Khi người đó ngẩng đầu, hắn chạm phải đôi mắt sắc lạnh như vực thẳm của nàng.

“A!”

Kẻ đến giật mình, hoảng loạn xin tha: "Công chúa tha mạng, thuộc hạ... thuộc hạ..."

Tiêu Lê nhìn hắn, càng cảm thấy nực cười hơn.

Đây là Trương Tĩnh, một trong những thị vệ của công chúa. Trong sách, hắn đã khao khát nguyên chủ trưởng công chúa Huyền Dương từ lâu nhưng chỉ dám giữ trong lòng mà không dám làm gì, vậy mà một đêm công chúa say rượu, có người đã ra lệnh cho hắn giải phóng con thú trong lòng.

Hắn đã đến phòng của công chúa, làm nhục nàng. Dù sáng hôm sau hắn bị gϊếŧ ngay lập tức, nhưng công chúa đã mang thai từ đó.

Thì ra đây chính là đêm định mệnh ấy. Vậy là nàng vẫn bị mắc kẹt trong câu chuyện này sao?

Trương Tĩnh sợ hãi vô cùng nhưng mãi không nghe thấy công chúa nói gì, hắn mới nhớ ra hôm nay công chúa đã uống rượu say.

Lấy hết can đảm nhìn lên, đôi mắt của công chúa vẫn đáng sợ như cũ, lạnh lùng và sâu thẳm như đang nhìn người chết, không một chút cảm xúc.

Vậy là… Nàng vẫn còn say rượu sao?

“Công chúa... công chúa?”

Hắn thăm dò gọi, không thấy phản ứng gì.

Vậy là nàng vẫn còn say, thế thì...

Nghĩ đến việc sắp làm, hắn trở nên hồi hộp, hơi thở càng dồn dập.

“Công chúa…” Hắn tiến sát giường, khuôn mặt lộ rõ sự tham lam và du͙© vọиɠ xấu xa.