A Kiệt quay đầu lại mà rùng mình, anh ta cười nịnh nọt: "Sếp, sếp Sở, anh có hài lòng với tối nay không?"
Tay trống chỉ "ừ" một tiếng rồi nhấc chân rời đi.
Giọng nói xuyên qua mặt nạ truyền ra trầm khàn cực kỳ quyến rũ, hấp dẫn sự chú ý của người ta cứ như là lỗ đen vậy, dù ở trong môi trường quán bar ồn ào vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Toi rồi toi rồi, sếp Sở lại là sếp nào nữa đây?
Dù chỉ là một tay trống nhưng Vương Cát có thể đánh hơi thấy khí chất cao quý không tầm thường của hắn, ông ta sợ hãi nuốt nước bọt.
Nhưng rồi nghĩ đến kim chủ vừa dễ lừa vừa đáng thương vừa bị chồng cắm sừng của mình, ông ta đành mặt dày giơ tay ra ngăn tay trống lại:
"Chàng trai này, tôi là Vương Cát chủ quán bar này, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Tối nay tôi có một vị khách quý, ừm, chính là sếp Thẩm ngồi trên ghế sofa thứ ba trong khu vực VIP trên tầng hai kia kìa. Cậu ấy muốn kết bạn với cậu, cậu có tiện đi cùng tôi lên đó nói chuyện một lúc không? Chi phí không thành vấn đề!"
A Kiệt nhanh chóng hất tay Vương Cát ra: "Không tiện, ông đừng nói nữa ông chủ Vương!" Tiêu rồi tiêu rồi, lẽ ra hôm nay anh ta không nên đồng ý đưa sếp Sở đến cái chỗ tồi tàn này.
Rõ ràng hắn nên trực tiếp rời đi, nhưng có lẽ là vì tối nay được đánh trống sảng khoái, Sở Lệ lại nhìn theo tay của Vương Cát lên khu vực VIP trên tầng hai.
Trên ghế sofa thứ ba, một chàng trai trẻ với mái tóc xoăn trông rất sáng sủa sạch sẽ, giống như một chú mèo con lười biếng yêu kiều, một tay chống lên cái má trắng mịn của mình, một tay vị lên lan can nhìn hắn.
Hai cúc đầu trên cổ áo sơ mi không cài, một tia sáng vừa khéo chiếu lên xương quai xanh, mờ ảo không rõ.
Sau khi nhận ra hắn đang nhìn sang, chàng trai ngước đôi mắt hoa đào cong cong lên nhìn hắn, ánh sáng trong mắt còn mập mờ hơn cả ánh đèn trên trần quán bar.
Sau đó chàng trai còn ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh tỏ ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khóe môi đỏ bừng vì rượu nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền say đắm lòng người.
Ông chủ quán bar và A Kiệt còn đang cãi nhau, Sở Lệ dời tầm mắt, trầm giọng nói: "Tôi đi."
Đi, đi, đi đâu cơ? A Kiệt hóa đá tại chỗ. Đi nói chuyện với người kia ấy hả?
Không, không thể nào, chắc chắn là anh ta đang nằm mơ.
Mẹ ơi, sếp Sở muốn đi nói chuyện với khách kìa!
Vương Cát là người đầu tiên phản ứng lại, lại nhớ tới mình còn chưa hỏi phí dịch vụ, ông ta vội hô lên: "Tiểu Sở này..."
A Kiệt lập tức dùng sức bịt miệng ông ta lại.
Chờ Sở Lệ đi rồi, A Kiệt mới buông tay ra. Vương Cát hỏi: "Cậ lại bịt miệng tôi làm gì?"
A Kiệt tức tối: "Tôi đang cứu mạng ông đấy! Ông chủ Vương, ông có biết đó là ai không?"
Vương Cát: "Ai thế?"
"Sở Lệ đấy!"
"Sở Lệ là ai nữa... Sở Sở Sở Lệ, Sở Lệ của nhà họ Sở kia á?"
Vương Cát nhìn A Kiệt gật đầu mà hai mắt tối sầm lại vì tuyệt vọng. Trước khi ngất đi, ông ta không quên quan tâm đến thần tài: "Bình, bình thường tính tình sếp Sở thế nào? Liệu khách quý của tôi có sao không?"
A Kiệt đỡ Vương Cát, mỉm cười đầy thâm ý: "Tính tình thế nào hả? Bụng dạ nham hiểm, ra tay tàn nhẫn. Khách quý của ông cứ cầu may mắn đi."
Trên chiếc sofa mềm mại thứ ba trên tầng hai của quán bar.
Tơi rồi, tới rồi!
Thẩm Tình Tiêu mỉm cười nhìn tay trống đang sải bước về phía mình, càng đến gần, anh càng phải cảm thán mình đúng là có con mắt tinh tường, ngồi xa như vậy mà vẫn phát hiện ra một anh đẹp trai chất lượng cỡ này.