Gần mười hai giờ đêm, mưa to sấm chớp vang trời. Bên trong căn phòng trọ nhỏ xíu chỉ vỏn vẹn năm mét vuông vẫn còn sáng đèn. Tôi vẫn cứ mãi loay hoay với cái điện thoại của mình mà không biết nước mưa đã tràn vào phòng. À thì nó vốn là đặc sản của mấy cái phòng ổ chuột này mà. Mưa ít thì không sao chứ mưa to một cái thì lo mà tát nước thôi, có lần nước còn dâng cao tới đầu gối tôi kìa. Nhưng giờ này dù có trời sập chắc cũng không lôi được tâm trí tôi về đâu. Từng giây từng phút luôn quý giá với tôi.
Tôi đang nằm sấp trên chiếc giường xếp, một tay thì thao tác chỉ đạo chiến thuật cho quân đội thông qua cái màn hình điện thoại nhỏ xíu. Tay kia thì đang châm điếu thuốc lá cuối cùng của bao. Những dây thần kinh trong đầu đang căng ra cực độ, tôi rít một hơi thuốc thật sâu. Trong phòng gần như tràn ngập khói thuốc. Tay liên tục hết chọc vào màn hình rồi vò đầu bức tai. Miệng lẩm bẩm liên tục vài câu chửi thề. Mẹ kiếp. Thời gian càng lúc càng eo hẹp. Đồng hồ đếm ngược những giây phút cuối cùng. Trong khi ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, sấm chớp vang rền. Nước mưa đã tràn ngập khắp phòng, dâng cao quá mắt cá chân. Tôi đang đốt gần hết tất cả những binh sĩ mà tôi có vào pháo đài gần như bất khả xâm phạm kia. Chỉ chút nữa thôi, khi pháo đài sụp đổ thì cuộc sống của tôi sẽ thay đổi. Mẹ tôi sẽ không phải vất vả nữa, em tôi sẽ có thể tiếp tục đi học và chị tôi có thể theo đuổi ước mơ của riêng chị. Còn tôi có thể thoát khỏi cái căn phòng chết tiệt này. Chỉ chút nữa thôi mà.
Nhưng rồi, khi tôi nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp thì sấm chớp loé bầu trời, cánh cửa phòng vốn đã lỏng lẻo va mạnh vào bức tường cũ nát. Đồng thời một ánh sáng loé lên làm chói loà mắt tôi. Tia lửa từ ổ cắm và điện thoại phát ra. Mẹ kiếp. Chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ là chập nổ hay tôi bị sét đánh vậy. Rất nhiều câu hỏi trôi nhanh qua đầu nhưng não bộ của tôi không kịp xử lí. Ý thức tôi dần lịm đi. Và rồi trong khoảng không vô tận, tiếng thông báo đều đều phát ra.
[Thông báo: lãnh chúa XXX ...xoẹt..xoẹt...]
[Thông báo: Bản cập nhập mới thành công. Hiện tại game "Xây Dựng Đế Chế" đã phát hành 5 sever hạng S mới". Những user đáp ứng đủ điều kiện sẽ được ban phát lãnh địa. Hãy nhanh chóng ghi danh]
[Thông báo: 10 000 user đã đáp ứng đủ điều kiện để được tước vị và lãnh thổ. Tước vị sẽ được ban tùy theo điểm danh vọng của người chơi. Lưu ý: Tước vị càng cao khả năng phát triển lãnh thổ càng mạnh. Tước vị thấp sẽ bị tước vị cao chi phối phần nào đó.]
[Thông báo: Chào mừng User Steilla đăng nhập vào sever 3146_Vương quốc Edoria. Hệ thống xếp hạng danh vọng của ngài là 10 000 điểm, tước hiệu phù hợp là nam tước, lãnh địa toạ độ xxx]
[Mẹo : Điểm danh vọng thời kì đầu giúp ngài triệu hồi tối đa 4 hiệp sĩ hỗ trợ. Cân nhắc lựa chọn trong vòng quay anh hùng]
Quái quỷ gì xảy ra vậy? Tầm nhìn của tôi là một khoảng không vô tận nhưng thông báo của con game quen thuộc cứ hiện ra. Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng hoàn toàn mất cảm giác với cơ thể mình. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với tôi.
[Thông báo: Nam tước Steilla đã sử dụng vòng quay anh hùng. 10 anh hùng ngẫu nhiên sẽ xuất hiện. Hãy cân nhắc lựa chọn phù hợp]
[Thông báo: Đã lựa chọn thành công. 10 000 điểm danh vọng đã tiêu thụ. Chúc mừng ngài đã có những anh hùng xuất chúng. Hãy vào game và phát triển bản thân]
Ủa, là sao vậy trời. Nếu là thông báo dành cho tôi thì tôi phải được thao tác chứ. Nhưng đây là gì? Tôi hoàn toàn chưa nhấc một ngón tay. Bug game à?
Hàng loạt suy nghĩ khó hiểu liên tục hiện ra trong đầu mình. Quá nhiều thông tin vừa lạ vừa quen. Tôi cần câu trả lời. Bộ phận chăm sóc khách hàng có còn hoạt động không vậy?
Không cần đợi tôi hiểu ra vấn đề thì tầm nhìn đã trở lại. Trước mặt tôi dần hiện ra một khung cảnh khiến tôi sững sờ. Chiếc xe ngựa chở một số vật tư và một lượng lớn lương thực đang đi trên con đường đất xuyên giữa khu rừng già rậm rạp. Xung quay xe là khoảng 20 trai tráng mặc đồ vải thô. Chân họ đi dép đan bằng cỏ khô.
Còn tôi, tôi đang cưỡi trên mình một con ngựa đen to lớn. Bờm nó dài khác thường và từng thớ cơ bắp được bao bọc trong lớp lông mịn như nhung còn tay tôi nắm sợi dây cương được mạ bạc óng ánh. Tôi và nó đang đi phía sau một con ngựa trắng xinh đẹp. Lông đuôi của nó dài và mượt mà cứ như được chải chuốt thường xuyên. Chắc hẳn nó phải được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Đặc biệt hơn là nó đang chở một cô gái trên lưng. Mái tóc đen óng ả dài ngang lưng. Thân hình chuẩn chỉ khỏi bàn, thướt tha như mấy hot girl kpop. Nhưng thứ làm tôi chú ý nhất là trang phục cô ấy đang mặc. Một bộ giáp sắt trung cổ màu bạc ôm chặt lấy người. Hoạ tiết trang trí vô cùng chi tiết, sắc xảo. Hơn nữa nó có màu vàng tạo cảm giác vô cùng sáng trọng và quyền lực.
Chưa hết, nếu nhiêu đó đã hết thì không mấy bất ngờ bằng dòng chữ trôi nổi trên đầu cô ấy _ Steilla. Đó là cái tên mà tôi đã thấy trong thông báo khi nãy. Cảnh tượng điên rồ này đang xảy ra, tôi bị lạc vào chính con game mình chơi. Nhưng ở một vai trò vô cùng nguy hiểm. Tại sao tôi biết ư? Vì tôi mê game, mê tiểu thuyết mạng và hơn hết là dòng thông báo đang treo lơ lửng trước tầm nhìn của tôi.