Xuân Tâm Động

Chương 6

Ta gật đầu: "Đã giải độc rồi."

Ngụy Thầm hạ thấp giọng, kinh ngạc: "Hai, hai người sao?"

Hai người thì sao chứ, ngày thường ta còn ăn cả gà quay và ngỗng hun khói đấy! Ta ăn được chứ không phải là lãng phí!

Vân Duy mặt mày đen xì, nói chưa đến nửa đêm, chiếu ngục đã có ba đợt người đến cứu mẫu thân ta: "Hiềm nghi của Tĩnh Viễn hầu chưa được gột rửa, lại thêm hai phần nữa."

Ta bị Vân Tụng và Vân Duy kẹp ở giữa, đầu óc rối bời: "Mẫu thân ta không có người quen ở kinh thành, chỉ có một lão tình nhân đã chết."

"Chẳng lẽ là Duệ vương đã chết kia sao?"

"Hình như là, mẫu thân ta nói từng có một công tử danh môn ẩn dấu thân phận đến biên thành nhập ngũ, từng có một đoạn tình cảm với bà ấy."

Ta gật đầu lia lịa, "Nhưng mà sau khi trở về kinh thành liền không còn tin tức gì nữa, mẫu thân ta còn tưởng rằng người đó đã chết."

"Sau khi tiên đế băng hà, truyền ngôi cho phụ hoàng, Duệ vương không phục, liền nổi lòng mưu phản." Vân Tụng kiên nhẫn kể cho ta nghe nguyên nhân hậu quả, "Nhưng mà lúc đi bắt Duệ vương, vương phủ đã trống không, phụ hoàng âm thầm điều tra nhiều năm như vậy cũng không có manh mối."

"Mẫu thân ta còn không biết thân phận của lão tình nhân kia, không thể nào cấu kết với người đó được!" Tim ta lạnh đi phân nửa, run rẩy nói, "Hơn nữa nhà ta đời đời kiếp kiếp đều đã lập lời thề sẽ không tham gia tranh đấu đảng phái, chỉ trung thành với bệ hạ!"

"Thôi được rồi, phụ hoàng ta đã phái thêm người bảo vệ Tĩnh Viễn hầu rồi." Vân Duy lặng lẽ trợn mắt, "Ta leo lên Trích Tinh các cũng là để cho Lâm Khinh Trọng yên tâm, ai ngờ lại xem được một cảnh náo nhiệt như vậy."

Vân Duy nói một câu "ngủ sớm đi" rồi chuẩn bị leo cửa sổ ra ngoài, nhưng còn chưa kịp bước ra ngoài, đã bị Vân Tụng túm lấy cổ áo.

"Ngụy Thầm đều biết ngươi ở trong phòng rồi, còn leo tường làm gì, giả vờ đáng thương cho ai xem chứ?!"

Còn ta thì nằm trên giường như một tảng thịt bị loạn thần kinh, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Tiểu cung nữ mang bữa sáng đến nhét một tờ giấy vào tay ta, hạ thấp giọng nói: "Chủ tử nói bảo nô tỳ tối mai đưa tiểu chủ tử rời khỏi Trích Tinh các."

Ta như bị sét đánh, ta? Tiểu chủ tử? Ta là nữ nhi của Duệ vương?

Ta mở tờ giấy ra, trên đó là bức tranh chân dung của mẫu thân ta, nhưng ta vừa liếc nhìn một cái, tiểu cung nữ đã cướp lấy, nhét vào miệng.

Thứ này có gì ngon chứ? Nàng ta muốn cướp mẫu thân của ta sao?

Ta nhìn tiểu cung nữ nhai ngấu nghiến, cảm thấy mẫu thân ta nói đúng, người trong kinh thành này quả nhiên đều có bệnh!