Kí Ức Mùa Hạ

Chương 10: Khép lại

Ngày lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng đến, nhanh hơn tôi tưởng. Trường trang hoàng cờ hoa, sân trường chật kín học sinh, thầy cô, và cả những phụ huynh đến chia vui cùng con cái họ. Trong không khí ấy, tôi cảm thấy mình như đứng giữa một dòng chảy lớn, tất cả đều di chuyển nhưng trái tim tôi dường như lặng yên hơn bao giờ hết.

Tôi nhìn xung quanh, bắt gặp từng gương mặt quen thuộc, những người bạn đã cùng trải qua ba năm cấp ba đầy những kỷ niệm, những niềm vui và cả nỗi buồn. Mỗi người có một con đường riêng, một tương lai đang đợi chờ, nhưng điều lạ lùng là, tôi không còn cảm thấy sợ hãi trước sự chia xa này nữa. Mọi thứ đều mang một vẻ thanh thản, như thể tôi đã hiểu được rằng, không phải mọi sự chia ly đều đau buồn, và không phải mọi kết thúc đều phải luyến tiếc.

Rồi ánh mắt tôi dừng lại ở phía xa. Mỹ Khanh đang đứng dưới gốc cây phượng, nơi tôi và cô ấy từng ngồi trò chuyện, nhưng hôm nay, cô ấy không còn một mình. Người bạn trai mà cô ấy yêu đang đứng cạnh, tay trong tay với cô ấy. Nhìn từ xa, họ trông thật hạnh phúc, như thể là một cặp đôi hoàn hảo trong một câu chuyện cổ tích.

Trái tim tôi vẫn khẽ nhói lên một chút khi nhìn thấy họ, nhưng đó không còn là nỗi đau của những ngày tháng trước đây. Thay vào đó, đó là sự luyến tiếc nhẹ nhàng, giống như khi chúng ta nhìn thấy một cuốn sách hay vừa đọc xong, biết rằng câu chuyện đã kết thúc, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của nó.

Tôi đứng đó, im lặng nhìn cô ấy. Trong khoảnh khắc ấy, những kỷ niệm giữa tôi và Mỹ Khanh chợt ùa về, từng chi tiết, từng cảm xúc rõ ràng như ngày hôm qua. Nhưng lần này, tôi không còn giữ chặt chúng nữa. Tôi để chúng trôi đi, từng chút một, như những chiếc lá phượng rơi chầm chậm trong gió.

Bất chợt, Mỹ Khanh quay lại. Ánh mắt của cô ấy gặp ánh mắt của tôi. Cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng, không còn khoảng cách hay sự bối rối. Trong ánh mắt ấy, tôi thấy một sự thông cảm, như thể cả hai chúng tôi đều hiểu rằng mối tình đầu đó đã để lại dấu ấn, nhưng nó không cần phải níu kéo thêm nữa. Tôi bước lại gần cô ấy, với tâm trạng bình yên lạ thường. Mỹ Khanh nở một nụ cười nhẹ nhàng khi tôi đứng trước mặt cô ấy.

“Quân… cậu vẫn ổn chứ?” Cô ấy hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và quan tâm, không còn sự dè dặt như trước.

Tôi khẽ gật đầu, lòng tràn ngập sự thanh thản.

“Mình ổn. Cảm ơn cậu.”

Cô ấy im lặng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nói:

“Mình thật sự cảm kích vì tất cả những gì cậu đã dành cho mình, Quân. Mình không biết phải diễn tả thế nào, nhưng… thật sự mình rất trân trọng.”

Tôi nhìn vào đôi mắt của Mỹ Khanh, nhận ra rằng cô ấy cũng đã lớn lên, đã vượt qua những cảm xúc rối ren. Cả hai chúng tôi đã thay đổi, đã hiểu rằng không phải mọi mối tình đều phải đi đến cuối cùng để có ý nghĩa.

“Cảm ơn cậu vì đã nói điều đó, Mỹ Khanh. Mình đã từng buồn, từng đau, nhưng bây giờ mình thấy ổn. Và mình thật sự mong cậu hạnh phúc.”

Cô ấy mỉm cười, ánh mắt long lanh như sắp rơi lệ, nhưng lại ẩn chứa một sự bình yên kỳ lạ. Chúng tôi đứng đó, không cần nói thêm lời nào nữa. Những gì cần nói, cần hiểu, đều đã được truyền đạt qua những ánh mắt và nụ cười.

Rồi tôi bước đi, rời khỏi cô ấy, nhưng lần này, không còn sự day dứt hay tiếc nuối. Tôi đã khép lại một chương trong cuộc đời mình, và tôi sẵn sàng cho chương mới. Những bài học từ mối tình đầu đó, dù buồn hay vui, đã trở thành một phần của tôi, giúp tôi trưởng thành và biết yêu thương đúng cách. Tôi bước qua sân trường, cảm nhận cơn gió cuối thu lùa qua mái tóc. Trái tim tôi nhẹ nhàng, như những cánh phượng rơi, để lại một dấu ấn trong lòng nhưng không còn đau đớn. Tôi biết, một ngày nào đó, tôi sẽ gặp người thuộc về tôi, và lúc đó, tôi sẽ yêu với tất cả những gì tôi đã học được từ mối tình đầu. Khi rời khỏi cổng trường, tôi quay lại nhìn một lần cuối. Những năm tháng thanh xuân, những cảm xúc mãnh liệt, tất cả đã trở thành kỷ niệm, và tôi mỉm cười. Không có kết thúc nào là hoàn toàn buồn, cũng không có tình yêu nào là hoàn toàn vô vọng. Quan trọng là chúng ta đã dám yêu, đã dám sống thật với trái tim mình, dù kết quả có ra sao. Và với tôi, đó là điều đáng trân trọng nhất.