Trong phòng, Phong Trầm đặt Tô Tri Diên lên giường mình, nhìn chằm chằm vào miệng nàng một lúc.
Cuối cùng, y dùng tay áo lau sạch miệng cho cô bé. Sau đó ngồi xuống bên cạnh, không nói lời nào, cúi đầu nghịch tay Tô Tri Diên, đôi tay nhỏ mềm mại, trên người còn có mùi thơm ngọt ngào.
Cầm nắm trên tay một hồi vẫn chưa thấy đủ, y lại ngậm ngón tay Tô Tri Diên trong miệng, ánh mắt sáng lên.
Thật sự rất mềm.
Tô Tri Diên sợ đến nổi run rẩy, cho rằng vị quý nhân này muốn ăn thịt mình. Nhưng nàng không dám khóc vì sợ sau khi trở về sẽ không được ăn cơm, chỉ có thể nghẹn nước mắt.
Nàng mếu máo nghĩ, y ăn tay nàng rồi thì sau này nàng sẽ không còn tay để ăn cơm nữa.
"Không ngon đâu." Tay nàng không ngon chút nào, đừng ăn.
Phong Trầm nghe thấy giọng nói ngọt ngào như mật của Tô Tri Diên, liền ghé sát lại, chăm chú nhìn vào mắt nàng.
Y mυ'ŧ ngón tay của cô bé hai lần, âm thanh cũng mềm mại.
Tô Tri Diên càng run rẩy hơn, ánh mắt người này thật đáng sợ, giống hệt lúc nàng nhìn thấy bánh xốp.
Nước mắt tuôn ra như chuỗi hạt bị đứt, nàng không cần bánh xốp nữa, nàng muốn về nhà, muốn gặp mẫu thân.
Phong Trầm nhìn nàng, như không hiểu, tay y chạm vào nước mắt trên mặt cô bé, sau đó lại đưa lên mũi ngửi ngửi rồi liếʍ nhẹ.
Hơi mặn.
Tại sao nàng khóc cũng đẹp như vậy? Đẹp hơn bất kỳ người nào y từng thấy qua.
Phong Trầm thích nhìn cô bé khóc, chóp mũi đều đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành màu hồng phấn, cũng không biết có phải do cố nín khóc hay không.
Tô Tri Diên thật sự rất sợ, nàng muốn thoát khỏi đây, xoay người định bò xuống giường.
Phong Trầm thấy nàng muốn đi liền nhíu mày, vươn tay kéo nàng lại.
Sau vài lần không thành, y bắt đầu mất kiên nhẫn.
Rõ ràng mẫu thân đã nói chỉ cần là đồ vật trong viện này thì đều là của y.
Y ôm nàng về viện của mình, thì nàng chính là của y rồi.
Thấy Tô Tri Diên sắp trượt xuống, đáy mắt Phong Trầm trở nên tối sầm, y ôm ngang nàng đến một chiếc rương, ném hết quần áo bên trong ra ngoài, đặt nàng vào bên trong.
Lo cô bé lại trốn ra, y còn đóng nắp rương lại.
Trong bóng tối, Tô Tri Diên dù có ngoan thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa tới ba tuổi, làm sao lại không bị dọa.
Cô bé bắt đầu khóc la: "Mẫu thân...hu hu hu..."
Phong Trầm đứng bên ngoài, nghe thấy âm thanh này thì mở nắp rương, nhìn thấy cô bé mặt mũi đỏ hồng.
Vừa có ánh sáng, Tô Tri Diên lập tức muốn bò ra ngoài, nhưng Phong Trầm đã nhanh chóng đè cô bé lại.
Suy nghĩ một chút, y cũng bước vào bên trong rương, ngồi xuống.
Thế này thì không sợ nữa rồi chứ.
Y đưa tay đóng nắp rương lại từ bên trong.
Bóng tối lại bao phủ, Tô Tri Diên không kiềm được mà khóc càng lớn hơn.
"Về nhà, về nhà, hu hu..."
Quý nhân muốn ăn thịt người, còn nhốt nàng lại, nàng sẽ không bao giờ lén ăn bánh xốp nữa.
Phong Trầm ngồi bên cạnh, giống như mẫu thân ôm Tô Tri Diên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Ngủ rồi sẽ không khóc.
...
Yến tiệc kết thúc.
Tô Du mới phát hiện ra con gái nhỏ của mình không thấy đâu nữa.
"Sương nhi, chẳng lẽ muội muội không đi cùng con sao?!"
Vùng Định Châu đã trở thành đất phong của An Ninh quận chúa, đây cũng là vị quận chúa duy nhất có đất phong của riêng mình, ngang với thân vương.
Phong gia vừa ổn định ở Định Châu đã tổ chức yến tiệc chiêu đãi những người đọc sách có công danh. Vì có thể dẫn theo gia quyến nên Tô lão thái thái để Tô Du dẫn vợ con tới đây mở mang tầm mắt.
Mắt thấy thê tử Hồ thị cũng không phản đối, ông mới mang theo cả cô con gái nhỏ, hiện tại người lại không thấy đâu, mà còn mất tích ở nơi này.
Phong gia có khi nào sẽ cảm thấy là ông cố tình gây sự không? Ông chỉ là một tú tài, nếu không phải Phong gia lần này không phân cấp bậc thì ngay cả cửa nhà họ ông cũng không vào được.
"Không tìm thấy thì không tìm thấy, chàng hung dữ với Sương Nhi làm gì? Con bé mới có mấy tuổi đâu."
Nơi này không phải nhà bình thường, hiện tại làm lớn chuyện thì sau này bọn họ còn muốn sống không?
Yến tiệc kết thúc mọi người đều chuẩn bị rời khỏi, chỉ có Tô Du là vội vàng đi tìm phu tử của mình, người đã đưa bọn họ tới đây.
Nghe tin có người mất tích, phu tử mang theo cả nhà Tô Du đi tìm quản gia của Phong phủ, những người xung quanh vốn chuẩn trở về cũng đều tụ tập lại.
Quản gia nghe nói có một cô bé mất tích thì cũng vội vàng sai người đi tìm.
Nhưng khi gã sai vặt đứng ở phía sau ghé vào tai ông ta nói nhỏ vài câu, quản gia lập tức khựng lại, nhìn sang Tô Du đang đầy mặt lo lắng lại không biết nói cái gì cho phải.
Ông ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ sai người đi tìm để kéo dài thời gian.
"Tô tú tài đừng nóng vội, ta sẽ cho người đi tìm, ngài cứ uống trà trước đi."
Tô Du nào còn tâm trạng thưởng trà, nhưng ở nhà người khác cũng không tiện nói gì.
Chỉ có thể gật đầu.