Ta Nhặt Được Thì Là Của Ta

Chương 1: Quý nhân

Gió nhẹ mùa hạ thổi qua, lá cây cũng theo đó mà rơi rụng. Tô Tri Diên đi theo tỷ tỷ và mẫu thân, đã mệt nhoài sau một buổi trưa dài trong đình.

Nàng ở một bên nhìn chăm chăm chậu hoa trên bàn, thực sự không hiểu sao mọi người có thể ngắm chúng lâu như vậy.

Nhân lúc không ai để ý, đôi chân nhỏ lén lút bước đến phía sau hòn giả sơn, cô bé thầm nghĩ nếu lén ăn hai miếng bánh xốp chắc sẽ không ai phát hiện đâu.

Từ trong hà bao, Tô Tri Diên lấy ra chiếc bánh xốp mà mẫu thân đã đóng gói trước khi đi, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cầm bánh ăn.

Sợ vụn bánh rơi xuống sẽ lãng phí, cô bé còn cẩn thận giữ bánh.

Thuận Tử đứng trong đình giả sơn, không hiểu sao tiểu thiếu gia nhà mình lại cứ nhìn chằm chằm tiểu cô nương búi tóc hoa đang trốn ăn bánh kia.

Hắn chỉ biết là thiếu gia đã nhìn rất lâu, đến mức cơm trưa cũng không ăn một miếng.

"Thiếu gia, hay là để nô tài mang cho người ít điểm tâm nhé?"

Tiểu cô nương kia vừa nhìn đã biết là tham ăn, mang chút điểm tâm dụ cô bé đến nói chuyện với thiếu gia cũng không tệ. Vì người bình thường chẳng có hứng thú với thứ gì, ngay cả với lão gia cũng không có sắc mặt tốt.

Hắn hiếm khi thấy thiếu gia tỏ ra quan tâm đến ai đó như vậy. Tiểu cô nương này chắc là người nhà của khách nhân mà lão gia mời tới.

Thuận Tử thấy thiếu gia nhà mình không có phản ứng gì, nhưng nghĩ một chút, hắn vẫn chạy vào bếp lấy điểm tâm.



Phong Trầm vẫn chăm chú nhìn bóng dáng xanh nhạt phía dưới, lát sau, y bước xuống bậc thềm.

Chỉ khi trước mặt xuất hiện một đôi giày màu đen, Tô Tri Diên mới đứng lên, trên tay nàng vẫn đang cầm nửa miếng bánh xốp, khóe miệng còn dính vụn bánh.

Đôi mắt trong veo của nàng tò mò quan sát người trước mặt, chẳng lẽ đây là vị "quý nhân" mà phụ thân đã nói sao?

Hàng mi tiểu cô nương cong cong, phía dưới là một đôi mắt lưu ly tròn xoe, ánh lên lớp sương mờ.

So với con mèo mà Phong Trầm nuôi, cô bé này còn đáng yêu hơn nhiều.

Chiếc mũi cao, đôi môi hồng anh đào, má phồng lên khi nhai bánh rất dễ thương.

Phong Trầm chưa từng thấy búp bê, cũng chẳng biết búp bê là gì, nhưng Tô Tri Diên lại có vẻ đẹp giống như một con búp bê tây vực.

Vì mẹ ruột nàng là người dị tộc, nên đồng tử của nàng nhạt màu hơn những người khác, khi ánh nắng chiếu lên còn lấp lánh như có nước.

Hàng mi dài cũng di truyền từ mẹ, nên lúc chớp mắt trông rất sinh động.

Ánh mắt luôn tĩnh lặng của Phong Trầm bỗng xuất hiện một tia sáng, y vươn bàn tay ra, dùng đầu ngón tay chọc vào má của Tô Tri Diên.

Nàng không biết vì sao vị quý nhân này lại chọc vào má mình, nhưng trong đầu lại nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân, đó là nếu nàng làm phật lòng quý nhân, sẽ không được ăn cơm.

Vì vậy, Tô Tri Diên cứ đứng yên ở đó, mặc cho Phong Trầm nghịch má mình, đôi mắt tròn xoe của nàng xoay vòng, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục ăn bánh xốp.

Phong Trầm đi quanh Tô Tri Diên hai vòng, khi thì sờ vào má nàng, lúc lại chạm vào bông hoa trên đầu nàng.

Cuối cùng, y cúi xuống, dùng hai tay ôm bụng Tô Tri Diên từ phía sau, muốn mang cô bé về phòng mình.

Tô Tri Diên ngẩng đầu, nhìn vị "quý nhân" trước mặt, trong đầu mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có điều nàng vẫn luôn ghi nhớ lời dặn của mẫu thân, không được đắc tội với quý nhân, thế là nàng lại cúi đầu, tiếp tục gặm bánh xốp.

Chiếc bánh xốp này bình thường chỉ có đích tỷ mới được ăn, nàng chỉ mới ăn qua một lần, nhân bên trong ngọt lịm, lớp vỏ bánh bên ngoài rất thơm.

Trên đường, hạ nhân nhìn thấy tiểu thiếu gia đang ôm một cô bé trên miệng dính đầy vụn bánh về phòng thì đều cúi thấp đầu, không dám nhìn quá lâu.

Thiếu gia tuy chỉ mới sáu tuổi, nhưng đôi mắt đó có thể nhìn thấu lòng người đến mức làm người ta run rẩy. Chính là không cần nói một lời nào, mà chỉ một ánh mắt như vậy đã có thể khơi dậy sợ hãi từ sâu thẳm trong trái tim mỗi người.

Hơn nữa, nhị lão gia chỉ có một đứa con trai như vậy, mẫu thân của thiếu gia còn là quận chúa. Ở trong phủ này, ngay đến lão thái gia và lão thái thái cũng không dám nói một câu nặng lời.

Một bên khác, Thuận Tử bưng một đĩa bánh trở về, nhưng khi đến bên trong đình thì không còn thấy bóng dáng của thiếu gia nhà mình đâu nữa.

Khuôn mặt hắn trắng bệch, vội vàng bảo người đi tìm: "Mau, công tử không thấy đâu nữa rồi!"