"À, đúng rồi, Tử Lăng, đây là chút quà nhỏ em tặng chị. Là bánh hoa đào và bánh mousse do em tự làm. Nếu không ngại, chị mang về ăn nhé."
Nhìn thấy Tề Tử Lăng đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt lại dán chặt vào món quà, Vân Vận hiểu ý, lập tức tiến lên và đưa hộp quà cho cô.
Tề Tử Lăng nhận lấy, đeo kính râm lên, ngay lập tức che đi nửa khuôn mặt xinh xắn.
Việc này càng làm nổi bật chiếc cằm sắc nét, đôi má hoàn hảo và đôi môi căng mọng của cô. Dù không trang điểm, cô vẫn tỏa sáng như lửa, khiến Vân Vận hoàn toàn bị mê hoặc.
Tề Tử Lăng mở cửa, vẫy tay chào Vân Vận: "Cảm ơn em, hẹn gặp lại lần sau."
Nụ cười của Vân Vận không tắt, cô cũng vẫy tay đáp lại: "Đó là vinh hạnh của em."
"Rầm" một tiếng nhẹ nhàng, cánh cửa khép lại.
Người đẹp như trong mộng ấy đã đến lặng lẽ, rồi cũng ra đi nhẹ nhàng.
Khi Tề Tử Lăng rời đi, Vân Vận lập tức cảm thấy căn phòng bỗng trở nên trống trải lạ thường.
Bình thường, cô không cảm nhận rõ điều này khi sống một mình, nhưng khi một người có sức hút mạnh mẽ như Tề Tử Lăng rời khỏi, căn phòng dường như vơi đi một nửa sinh khí.
Cô quay lại bếp rửa bát và dọn dẹp, vừa làm việc vừa nghĩ về từng hành động của Tề Tử Lăng trong ngày hôm nay. Nghĩ đến đâu, khóe miệng cô lại bất giác cong lên, cười thành tiếng.
Không ngờ đằng sau gương mặt lạnh lùng cao ngạo của Tề Tử Lăng, ẩn dưới cặp kính râm và đôi chân dài thẳng tắp lại là một trái tim dễ thương và trong sáng đến vậy.
Nghĩ kỹ lại, đúng là một sự đối lập đáng yêu.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Vân Vận nhận được một khoản chuyển khoản 10.000 tệ từ một tài khoản ngân hàng lạ.
Cô liền nhắn tin cho Tề Tử Lăng qua WeChat: “Xin hỏi vừa rồi có phải chị chuyển tiền cho em không?”
“Zizi”: Đúng vậy.
Vân Vận: “Nhiều quá rồi, giá bình thường của em chỉ khoảng 1.000 tệ thôi. Để em chuyển lại cho chị nhé.”
“Zizi”: Đừng.
“Zizi”: Đó không phải là tài khoản của tôi.
Vân Vận: “… Vậy chị cho em số tài khoản khác đi, hoặc để em chuyển qua WeChat cho chị cũng được.”
Cô chưa kịp gõ xong tin nhắn thì điện thoại bỗng rung mạnh, suýt nữa rơi khỏi tay. Màn hình hiện lên dòng chữ lớn nhấp nháy, là cuộc gọi thoại từ Tề Tử Lăng
Vân Vận bấm nghe, áp điện thoại lên tai, khẽ nói: “Chào chị.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút không vui của Tề Tử Lăg: “Làm sao mà chuyển lại cho tôi được?”
“Ồ, chị… chị…” Vân Vận vừa nói vừa bối rối đến mức suýt vấp ngã ngay tại chỗ.
“Số tiền đó em cứ giữ lấy, không được trả lại.” Giọng nói từ phía bên kia rất bình tĩnh, nhưng mang theo uy quyền không thể chối từ.
“Nhưng thực sự là nhiều quá rồi. Em chỉ làm vài món ăn gia đình, nguyên liệu cũng không đắt, thực sự không xứng đáng với số tiền này. Kỹ thuật nấu nướng của em cũng rất bình thường.”
Vân Vận vừa giải thích, tay vừa vô thức vò nát chiếc gối ôm trên ghế sofa.
Giọng của Tề Tử Lăng qua điện thoại trầm ấm hơn so với lúc gặp trực tiếp, mang theo chút từ tính.
“Chỉ cần tôi ăn thấy ngon là đủ rồi. Nghe lời đi, đừng trả lại.”
Lời nói của Tề Tử Lăng khiến tai Vân Vận đột nhiên nóng bừng.
Câu “Nghe lời đi” của cô ấy làm cho tai Vân Vận ù lên, tim đập loạn nhịp.
“Vậy… vậy được rồi. À, đúng rồi, hôm nay chị về nhớ ngủ sớm, đừng ăn đồ lạnh nữa nhé. Nếu không sau khi ăn đồ nhiều dầu mỡ, chị có thể dễ bị đau bụng.”