"Dùng ngon quá!"
Cô cầm bát canh lên uống một hơi cạn sạch, ăn hết mọi thứ bên trong, chỉ để lại vài mẩu xương nhỏ. Đặt bát xuống, Tề Tử Lăng nghiêm túc nhìn Vân Vận, khen ngợi:
"Tăng giá thêm 20%, coi như là tiền tip nhé."
Nói xong, cô cúi đầu, chuẩn bị bắt đầu đợt ăn mới sau một khoảng nghỉ giữa trận.
Vân Vận ngạc nhiên, không ngờ Tề Tử Lăng lại ăn khỏe đến thế!
Ít nhất là khỏe hơn mình nhiều.
Ban đầu cô còn nghĩ, với thân phận như Tề Tử Lăng, cô ấy chỉ thưởng thức một ít đồ ăn cho có thôi. Nào ngờ, cô ấy thật sự định ăn sạch sành sanh.
Một chút... cũng chẳng để lại thừa cho mình...
“Chị thích là được rồi, không cần tăng tiền đâu, em cũng không phải vì tiền mới nấu những món này.”
Vân Vận bất giác nói ra suy nghĩ thật của mình, nhưng sau đó lại cảm thấy hơi lỡ lời.
Thế này có vẻ hơi thiếu nghiêm túc rồi.
“Vậy là nấu cho tôi?” Tề Tử Lăng vừa nhai một miếng thịt bò còn dở dang trong miệng, vừa ngước lên liếc cô một cái.
"Ơ... chuyện đó... thì cũng..."
Vân Vận lắp bắp, không biết phải trả lời thế nào.
Cú hỏi thẳng quá bất ngờ, làm cô không kịp đối phó.
"Nói đi, muốn xin chữ ký, chụp hình hay là ôm hả?"
Tề Tử Lăng vừa ăn hết miếng thịt bò cuối cùng, để lại cả đống ớt chuông trên đĩa, ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, hỏi thản nhiên.
"Chuyện này..."
Vân Vận trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao mọi chuyện lại đột nhiên tiến triển đến mức này.
Thực ra, cô không quá cuồng mấy thứ như chữ ký hay chụp hình. Đó chỉ là những món đồ lưu niệm vô tri, chỉ để đó rồi phủ bụi thôi.
Nhưng lý trí lại không cho phép cô quá buông thả bản thân với những điều khác.
Thấy Vân Vận còn đang do dự, Tề Tử Lăng cầm khăn giấy ướt bên cạnh, lau tay rồi tiện tay ném về phía thùng rác sau bàn ăn theo một đường vòng cung nửa tròn.
Ném trượt.
Ánh mắt Vân Vận dõi theo cục giấy lăn xuống sàn: "Ơ..."
"Xin lỗi nhé."
Tề Tử Lăng cũng chẳng để tâm, cô vuốt tóc một cái rồi đứng dậy.
Cô ấy thực sự rất cao, đứng ở phía đối diện bàn ăn, bóng cô phủ xuống gần như che hết đầu Vân Vận, tạo ra cảm giác áp lực vô hình.
Vân Vận thấy cô đứng dậy, cũng theo phản xạ đứng lên.
Tề Tử Lăng bước từng bước quanh bàn, chân cô vẫn lê dép kéo lê trên sàn, tạo ra tiếng kêu lười biếng.
Khi Tề Tử Lăng càng tiến lại gần, Vân Vận cảm nhận được tim mình đập ngày càng mạnh, theo bản năng, cô lắp bắp nói:
"Ờm... chỉ cần chị ăn ngon là em vui rồi. Em thật sự không có ý đồ gì khác đâu. Em chỉ là thích nấu ăn, mọi người thích món ăn của em thì em đã rất hạnh phúc rồi. Thật sự không cần chị phải đáp lễ gì cả..."
Cô chưa kịp nói hết câu, tay đã vô tình chạm vào cánh tay của Tề Tử Lăng.
Tề Tử Lăng lúc này đã đứng ngay trước mặt cô.
Tim Vân Vận như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, tay cô như bị bỏng, lập tức rụt lại.
Tề Tử Lăng nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Đó là nụ cười mà ta thường thấy trên tạp chí thời trang lạnh lùng, cao ngạo, thờ ơ, và có chút khinh thường.
Cô dang tay, vòng qua hai bên, ôm trọn Vân Vận vào lòng.
Nhẹ nhàng, mang theo hương thơm của cỏ non và những bông hoa nhỏ sau cơn mưa.
Cái ôm ngắn ngủi, hai gương mặt lướt qua nhau trong khoảnh khắc, tóc họ vô tình đan xen và ánh mắt giao nhau không dứt.
"À... chị... chị làm gì vậy..."
Vân Vận lắp bắp, khi Tề Tử Lăng buông cô ra, cô thậm chí không biết phải hỏi gì trước.
Cái ôm ấy đến quá bất ngờ, cô chỉ có thể cảm nhận nhịp tim điên cuồng của mình và mồ hôi lạnh chảy ra trong lòng bàn tay, mà hoàn toàn không có thời gian để cảm nhận trọn vẹn hương vị của cái ôm.